Việc này cũng không thể trách Trịnh Mãnh. Hiện giờ hắn chỉ còn một cánh tay, vết thương trên người cũng chưa lành hẳn. Thêm việc hắn biết rõ trình độ của cái gọi là đội bảo vệ của thị trấn nhỏ này. Làm sao mà họ có thể đánh thắng một người mạnh mẽ đến nỗi có thể đánh lui Quy Kiếm Sinh như Lâm Chính? Cho nên họ mất tinh thần chiến đấu là lẽ đương nhiên. Nhưng dù sợ đến đâu, Trịnh Mãnh cũng không quỳ xuống cầu xin sự thương xót. Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt thanh kiếm, khàn giọng nói: "Lâm đại nhân, đắc tội rồi!" "Đắc tội? Sao vậy? Tiểu nhân lấy oán báo ân mà cũng nói chuyện lễ nghĩa sao?" Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp. Sắc mặt của Trịnh Mãnh bỗng chốc thay đổi, hạ giọng nói: "Lâm đại nhân, chuyện này không thể theo ý muốn của tôi, là do các chú bác của tôi lên kế hoạch, tôi không thể ngăn cản được... " "Vậy sao? Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi”. Lâm Chính bình tĩnh đáp. "Lâm đại nhân, tôi có lỗi với anh!" Trịnh Mãnh đột nhiên ném thanh kiếm trong tay xuống và dùng tay không đối mặt với Lâm Chính. Động thái này khiến cả đội bảo vệ và Lâm Chính đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên. "Gì vậy? Anh muốn đánh tôi bằng tay không sao?" Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi. "Lâm đại nhân, tôi không phải người tốt, cũng từng có lúc giết người vì lợi ích, nhưng tôi có nguyên tắc của mình. Tôi là người ân oán rõ ràng, Lâm đại nhân có ơn với tôi, tôi không thể chĩa kiếm về phía anh. Nhưng để bảo vệ người dân của mình, tôi không thể rời đi! Tôi biết điều đó thật nực cười, nhưng đây là việc duy nhất tôi có thể làm!” Trịnh Mãnh nhỏ giọng thì thầm. Lâm Chính nghe vậy, yên lặng rồi gật đầu: "Dù gì cũng vẫn là nam tử hán đại trượng phu”. Những người khác nhìn nhau, sau đó cũng buông kiếm xuống, nắm chặt nắm đấm, kích hoạt sức mạnh phi thăng và chuẩn bị chiến đấu. Lâm Chính không nói thêm nữa, cầm kiếm trong tay đi về phía trước. Nhìn thấy Lâm Chính từng bước một tới gần, mọi người đều âm thầm nuốt nước bọt, thân thể không khỏi run lên. Họ vốn đã không phải là đối thủ của Lâm Chính, bây giờ còn không có kiếm thì càng không có cơ hội chiến thắng. Đây là một cuộc tàn sát thì đúng hơn là một cuộc chiến! Rất nhiều người nhắm mắt lại, không còn ý định ra tay, chờ đợi bị Lâm Chính tiêu diệt. Nhưng có người lấy hết can đảm tấn công Lâm Chính. "Ah!" Một thanh niên đầu đinh gầm lên rồi vung nắm đấm về phía Lâm Chính. Lâm Chính né sang một bên và tránh cú đấm một cách dễ dàng. Không chịu thua kém, một thành viên khác trong đội bảo vệ lao tới và dùng nắm đấm tấn công Lâm Chính. Nhưng trước khi nắm đấm kịp tới nơi, Lâm Chính lại dễ dàng né được. Những người còn lại cũng lần lượt tấn công. Những cú đấm được tung ra như mưa, liên tục tấn công Lâm Chính. Tuy nhiên, thân ảnh của Lâm Chính thoắt ẩn thoắt hiện hệt như một bóng ma. Những người này dù có tấn công thế nào cũng không thể chạm vào anh. Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ở phía sau đều có chút bối rối. "Ngự thống lĩnh, đại nhân đang làm gì vậy? Với năng lực của cậu ấy, chắc hẳn sẽ dễ dàng dọn dẹp những kẻ không biết sống chết này!" Tửu Ngọc ôm trán, có vẻ như hơi đau đầu. Ngự Bích Hồng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Anh ấy ắt có lý do riêng, chúng ta không cần hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì”. Mọi người vẫn đang tấn công. Nhưng dù họ có tấn công và như thế nào thì cũng vô ích. Dần dần, Trịnh Mãnh dừng lại. Hắn nhìn Lâm Chính nhẹ nhàng đi qua đám người, dường như nhận ra điều gì đó, lập tức giơ tay lên. Những người bảo vệ khác cũng lần lượt dừng lại, như thể họ nhận thấy điều gì đó. "Lâm đại nhân... " Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi cũng không phải người tốt, nhưng tôi có thể phân biệt được”. Nói xong, Lâm Chính đi thẳng về phía trước. Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vội vã tiến về phía trước. Trịnh Mãnh nhìn Lâm Chính đi về phía trước, cuối cùng không thể kìm nén được nữa mà bật khóc.