Vậy mà vẫn chưa chết? Sao lại như thế? Không thể nào! Không thể nào. “Đây là quái vật gì thế?” Đầu Tửu Ngọc run rẩy, ngơ ngác lẩm bẩm. “Mặc dù nhìn ông ta có vẻ thê thảm, nhưng tất cả các bộ phận trọng yếu trên cơ thể đều được ông ta bảo vệ rất tốt. Lần va chạm vừa rồi có lẽ ông ta đã từ bỏ phòng vệ của các bộ phận khác trên cơ thể, chỉ dùng để bảo vệ các bộ phận quan trọng của mình, như thế ông ta sẽ không chết”. Lâm Chính nói. Mắt gã công tử bột trợn tròn, ngây người nhìn những cơ thể chỉ còn lại nội tạng và xương trước mắt, mặt đầy mồ hôi. Gã vội dùng sức muốn chém đứt bàn tay của Lũng Huyết Hoàng. Đúng như dự đoán. Sau khi gã công tử bột dùng sức, xương tay của Lũng Huyết Hoàng lập tức xuất hiện vết nứt. Cuối cùng. Rắc! Lực mạnh trên kiếm chém đứt xương tay của Lũng Huyết Hoàng, thuận thế chém vào vai Lũng Huyết Hoàng. Nhưng ngay sau đó. “Mau tránh đi!” Cầm Kiếm Nữ nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, lập tức hô lên. Gã công tử bột sửng sốt, lúc này mới để ý thấy một bàn tay khác của Lũng Huyết Hoàng đã lao đến. Gã công tử bột hoảng hốt vội lùi về sau. Nhưng móng vuốt đó vẫn tóm lấy ngực gã, lấy đi một miếng thịt, máu chảy đầm đìa. Gã công tử bột đau đớn gào lên, che ngực mình lùi về sau, cả người suýt nữa không đứng vững. Sắc mặt mọi người thay đổi. Lũng Huyết Hoàng nhìn một lúc, sau đó đập mạnh vào trên người mình. Miếng thịt đó lập tức bị chấn động vỡ tan, sau đó dính vào trên người ông ta, biến thành máu thịt của ông ta từng chút một. Mọi người trợn to mắt, đều lộ ra vẻ khó tin. “Các vị, nhân lúc bây giờ ông ta còn chưa hồi phục, cùng lên đi! Diệt cỏ tận gốc”. Cầm Kiếm Nữ biết không thể kéo dài thêm nữa, chống đỡ cơ thể đứng dậy. “Diệt cỏ tận gốc ư? Đã không còn cơ hội nữa rồi’. Lũng Huyết Hoàng khàn giọng nói, sau đó vung hai cánh tay lên. Thoáng chốc. Ầm ầm. Cả mặt đất đều rung chuyển. Hệt như động đất mười cấp độ richter. Mọi người vội vàng đứng vững nhưng không biết làm gì. “Chuyện này là sao?” Sát Phủ Vương gào lên hỏi. Thế nhưng không ai trả lời câu hỏi của Sát Phủ Vương. Lúc này. Ầm! Một tiếng nổ vang lên. Chỉ thấy ngôi mộ cực lớn đằng sau Lũng Huyết Hoàng bỗng nổ tung. Sau đó huyết khí đáng sợ trào ra từ trong ngôi mộ đá, nhanh chóng bao phủ lấy ông ta. “Hả?” Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Tửu Ngọc cũng vội bước lên trước, run rẩy nhìn ngôi mộ đá đó. Chỉ thấy từng thi thể đã bị lột da nằm trong ngôi mộ đá, cả người rỉ máu. Nhìn lướt qua cũng đã có đến cả trăm thi thể. Điều càng khiến mọi người sợ hãi hơn là thực lực của các thi thể này đều cực kỳ đáng sợ, gần như đều là những cường giả tương đương cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Thậm chí trong đó còn có vài thi thể là cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Thấy thế, mặt Cầm Kiếm Nữ tái mét. “Ông ta vẫn luôn tu luyện bằng thi thể người”. Cầm Kiếm Nữ run rẩy lẩm bẩm. Lúc này, máu thịt của các thi thể bắt đầu tự bong ra, như thể bị Lũng Huyết Hoàng hấp thu, hung hãn bay về phía ông ta. Một dải cầu vồng máu thịt hiện ra giữa không trung, không ngừng tuôn vào trong cơ thể Lũng Huyết Hoàng. Sau khi những máu thịt này tuôn vào, cơ thể Lũng Huyết Hoàng bắt đầu dần hồi phục. Da thịt ông ta dần trở lại bình thường, xương bị đứt gãy cũng dần khôi phục, khí tức bị phân tán lại ngưng tụ. “Cái gì?” Mấy người Cầm Kiếm Nữ nhìn mà tê cả da đầu. Có thế nào họ cũng không ngờ Lũng Huyết Hoàng còn chiêu này. “Liều mạng!” Cầm Kiếm Nữ biết chuyện này đã rất nghiêm trọng rồi nên không dám do dự thêm nữa, lấy Vạn Kiếm Đồ ra định tiếp tục tấn công. “Cô Tình Nhi, tôi nghĩ tiếp tục đánh thế này cũng không thắng được, chúng ta vẫn nên mau chóng chạy thôi”. Gã công tử bột hơi lo sợ, lập tức quay đầu lại nói. “Đã ép ông ta đến mức này rồi, sao có thể bỏ cuộc được? Giết!” Cầm Kiếm Nữ thấp giọng nói, ý chí chiến đấu ngút trời. Mọi người không còn cách nào khác, chỉ đành rót hết sức mạnh phi thăng không còn nhiều vào Cầm Kiếm Nữ lần nữa. Ầm! Kiếm khí đáng sợ lại lao đến Lũng Huyết Hoàng. Nhưng lần này cường độ của kiếm khí không còn như trước đó. Lũng Huyết Hoàng thầm hừ một tiếng, hai tay đập về phía trước. Bốp! Huyết phong đáng sợ bắn ra từ bàn tay ông ta, va chạm với kiếm khí. Rõ ràng kiếm khí không phải là đối thủ của huyết phong, sau khi va chạm với nhau, huyết phong bắt đầu đè ép kiếm khí từng chút, dịch chuyển về phía trước, rất nhanh đã đến gần Cầm Kiếm Nữ. Mọi người đều hoảng sợ, điên cuồng nghiền ép khí mạch trong cơ thể, thúc giục sức mạnh phi thăng truyền vào cơ thể Cầm Kiếm Nữ. Thế nhưng họ đã cạn kiệt sức lực rồi, không thể đánh lại Lũng Huyết Hoàng vừa được bổ sung năng lượng. Có lẽ Lũng Huyết Hoàng vẫn chưa hồi phục đến trạng thái tốt nhất, nhưng lúc này trạng thái của ông ta hơn hẳn những người này. Đám người Sát Phủ Vương và gã công tử bột chém giết từ dưới núi lên đến đây, lại gặp phải kết giới bao vây, bị kinh văn của Lũng Huyết Hoàng làm tiêu hao rất nhiều sức lực, vẫn có thể kiên trì đến giờ đã là hiếm thấy rồi. “Tôi… tôi không chịu được nữa”, gã công tử bột khó khăn thở hổn hển, cuối cùng nghiêng đầu ngã xuống đất. Gã vừa ngã xuống, những người còn lại càng không chịu nổi nữa. Cuối cùng. Bụp! Huyết phong đánh tan tất cả kiếm khí, tấn công mạnh vào Vạn Kiếm Đồ, đánh vào Cầm Kiếm Nữ. Phụt! Cầm Kiếm Nữ nôn ra máu, cả người văng ra xa, đập mạnh xuống đất. Những người khác bị ảnh hưởng ngã xuống đất, ai cũng nôn ra máu, khí mạch chấn động, sức mạnh phi thăng bị phân tán. Tửu Ngọc ngơ ngác. Đám người Cầm Kiếm Nữ thua rồi ư? Lũng Huyết Hoàng này mạnh quá. Đám người Cầm Kiếm Nữ khó khăn ngồi dậy, nhìn Lũng Huyết Hoàng. Chỉ thấy Lũng Huyết Hoàng bỏ hai cánh tay xuống, lạnh lùng đi về phía họ. Từng bước đi đều để lại một dấu chân máu dưới mặt đất. “Đại nhân, cậu… cậu có ý gì?” Tửu Ngọc ngơ ngác hỏi. Lâm Chính tiến về trước một chút, nhảy xuống từ con đường nhỏ, sải bước đi về phía Lũng Huyết Hoàng. “Bây giờ đến lượt chúng ta ra tay rồi”.