Danas bất ngờ đầu hàng khiến người của gia tộc Louis trở tay không kịp. Bọn họ biết tiếp tục phản kháng cũng không còn ý nghĩa gì. Chuyện đến nước này, muốn sống thì chỉ đành thần phục. Lão Louis ngập ngừng một lát rồi đi tới, hơi cúi người với Lâm Chính. "Cậu Lâm, tôi thay mặt gia tộc Louis gửi đến cậu lời xin lỗi chân thành, chúng tôi không biết đến sự vĩ đại và vô thượng của cậu, tôi xin thỉnh tội với cậu vì sự mạo phạm và vô lễ khi trước, cầu xin cậu hãy tha thứ cho chúng tôi". Ngay cả Danas cũng đã cúi đầu, lão Louis thực sự không còn cách nào khác. Những người ông ta mang theo còn không bằng một ngón tay của Danas, mất Danas thì ông ta không có tư cách to tiếng với Lâm Chính. Đầu hàng quả thực là lựa chọn thiết thực nhất. Nhưng điều kiện là đối phương có thể chấp nhận. "Ông ta không phải là người của gia tộc Louis các ông, cũng không có thù oán gì với tôi, nên tôi có thể tha thứ cho ông ta". Lâm Chính đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt đám người của gia tộc Louis, bình tĩnh nói: "Nhưng các ông thì khác, con trai ông có ý đồ xâm hại vợ tôi, còn muốn chiếm đoạt công ty của cô ấy. Ông có biết nếu những chuyện này xảy ra thì sẽ thế nào không? Với sự cương liệt của vợ tôi, thì chắc chắn cô ấy sẽ tự sát, nếu cô ấy chết, ông nghĩ sự hối hận, bồi thường, xin lỗi của các ông còn ý nghĩa gì không?". "Nhưng mọi chuyện chưa hề xảy ra mà". Lão Louis vội vàng giải thích. "Đó là do có tôi ngăn cản". Lâm Chính lắc đầu. Lão Louis như muốn ngừng thở, ngây người ra nhìn Lâm Chính. Bỗng nhiên ông ta nhận ra gì đó, xoay người lao về phía Louis, gầm lên: "Chạy!". Louis đang ngồi dưới đất tỏ vẻ sửng sốt, rồi lập tức đứng phắt dậy, quay đầu bỏ chạy. Khoảnh khắc hắn vừa tông cửa ra. Vù! Một luồng thần quang tỏa ra trong phòng thuốc. Hắn ngoái đầu lại, chỉ thấy tất cả người của gia tộc Louis trong luồng sáng đều hóa thành cát bụi. Giống như chôn vùi. Đây là thủ đoạn mà chỉ thần linh mới có! Louis sợ đến mức hồn vía lên mây, điên cuồng chạy về phía xe. Sau khi mở cửa xe, Louis lập tức lấy chìa khóa ra khởi động. Nhưng ngay sau đó. Rắc! Âm thanh giòn giã vang lên. Chỉ thấy cả chiếc xe bỗng tự tan rã, rơi hết xuống đất. Sau đó, tất cả linh kiện xe ở dưới đất đều hóa thành cát bụi, theo gió bay đi. Louis ngồi phịch xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm phía trước. Chỉ thấy Lâm Chính vừa rồi còn ở trong phòng, không biết đã đứng ở trước mặt hắn từ khi nào. Chắc dịch chuyển tức thời cũng chỉ được thế này! Thảo nào Danas gọi anh là thần! Với thủ đoạn như vậy, không phải là thần linh thì là gì? Lâm Chính chậm rãi đi tới, đôi mắt bình thản nhìn Louis đang ngồi dưới đất, sắc mặt không vui không buồn. "Đừng giết tôi! Cầu xin anh đừng giết tôi! Anh muốn gì tôi cũng đồng ý! Tôi xin anh đấy!". Louis khóc lóc van nài. Nhưng vẫn không cảm hóa được Lâm Chính đang nổi máu giết người. Tô Nhu là giới hạn của Lâm Chính, là nguyên tắc mà Lâm Chính sẽ không chạm vào. Bất cứ kẻ nào làm hại Tô Nhu, dù đối phương tốt hay xấu, thì Lâm Chính cũng sẽ không tha thứ. Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, giơ bàn tay lên, ngón tay gõ nhẹ vào đầu Louis. Louis rùng mình một cái, sau đó cả người cứng ngắc bất động. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cơ thể hắn hóa thành cát bụi, cứ thế tan biến trong gió. "Không biết nữa". "Hình như phía đó là học viện Huyền Y Phái, chẳng lẽ là uy năng của thần y Lâm?". "Mau phái người đi điều tra". Đêm hôm nay, Giang Thành nổi sóng gió.