Thật ngông cuồng!Người của khu Thiên Tiên và khu Thượng Tiên tức giận nghiến răng. “Xem ra Nguyên chủ có lòng tin rất lớn”. Thượng chủ không tức giận mà là bình thản nói. “Cuộc thi tiên chủ chỉ là làm cho có lệ mà thôi, nếu không phải lo rằng lòng người không phục, sao tôi lại tham gia vào cuộc thi nhàm chán này?”. Nguyên chủ nói. “Nhưng mọi thứ vẫn phải làm theo quy tắc, quy tắc thì không được phá”. Thượng chủ bình tĩnh nói: “Hai vị, sắp đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu thôi”. “Được!". Băng chủ gật đầu. Nguyên chủ vẫn ngồi trên ngựa quan sát. “Giờ lành đã đến!”. Thượng chủ đến nơi cao nhất, lớn tiếng hô. Mấy nghìn người bên dưới đồng loạt nhìn sang. “Thiên tiên, Thượng tiên, Nguyên tiên! Chúng ta phân cách sau biến cố một trăm năm trước. Trong một trăm năm này, ba tiên dây dưa không dứt, tranh đấu lâu ngày, ân oán thù hận đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến đạo tâm của chúng ta”. “Ba người chúng tôi thương lượng rất lâu đưa ra quyết định, hôm nay sẽ tuyển chọn tiên chủ, định ra chủ của Tiên Tộc, thống nhất Tiên Tộc, dẫn dắt tất cả tiên giả phi thăng đắc đạo, truy cầu vĩnh sinh”. “Từ nay về sau sẽ không còn khu Thiên Tiên, khu Thượng Tiên, khu Nguyên Tiên, chỉ có chủ của Tiên Tộc”. “Cuộc thi ngày hôm nay mọi người tận mắt chứng kiến, người thua phải khuất phục người thắng, nếu không sẽ bị xử phạt như phản đồ của Tiên Tộc!”. “Mọi người đã nghe chưa?”. Thượng chủ cao giọng hô, giọng nói như sóng triều. “Vâng!". Tiên nhân ở bên dưới đồng loạt hô vang. “Tiên chủ sẽ được sinh ra đúng vào hôm nay!”. Thượng chủ quay đầu nói: “Hai vị tiên chủ, mời!”. “Mời. “Tới đi. Băng chủ và Nguyên chủ đi xuống bậc thềm. Cùng lúc đó, khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên cũng có một người bước ra, đi về phía Thượng chủ và Nguyên chủ. “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau qua đó đi!". Chi Lan thấy vậy lập tức quay đầu hét lên với Lâm Chính. Lâm Chính sửng sốt, vội vàng đi về phía Băng chủ. Khi Lâm Chính đi ra phía trước, xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc. “Sao lại là nam?”. “Người đó là ai?”. “Anh ta là người của khu Thiên Tiên sao?”. “Từ lúc nào khu Thiên Tiên lại có nam?”. Người của hai khu khác châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao. Ngay cả Thượng chủ và Nguyên chủ cũng đã nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. “Băng chủ đại nhân, công pháp khu Thiên Tiên xưa nay chỉ truyền nữ không truyền nam, người này có lẽ không phải đệ tử của cô nhỉ? Vẻ ngoài đẹp trai như vậy, chẳng lẽ là đạo lữ song tu của cô?”. Nguyên chủ lên tiếng. Giọng nói vô cùng sắc bén. Ánh mắt Băng chủ vô cùng lạnh băng, nhưng không nổi giận mà lại bình tĩnh nói: “Người này vốn là một nô lệ của khu Thiên Tiên chúng tôi. Tôi thấy anh ta có thiên phú nên có lòng chỉ bảo, xem như đệ tử của tôi. Hôm nay tôi đưa anh ta đến đây là để làm đỉnh đồng cho tôi, trợ giúp tôi tham gia cuộc thi”. “Vậy là cô định giao khu Thiên Tiên vào tay người này, để người này kế thừa y bát của cô?”. Nguyên chủ lên tiếng hỏi, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường. “Băng chủ, công pháp của cô không dành cho nam tu luyện, hắn muốn kế thừa y bát của cô thì không thể không tự thiến. Chẳng lế sau này khu Thiên Tiên sẽ do. một tên thái giám khiếm khuyết lãnh đạo?”. Một người đàn ông bên cạnh Nguyên chủ cười giễu cợt. “Ha ha ha ha... Khu Nguyên Tiên lập tức bùng nổ tiếng cười vang dội. Trong mắt Băng chủ lóe lên ý lạnh rồi vụt tắt, nhưng gương mặt lại không có vẻ gì khác biệt. *Ở đây lúc nào đến lượt cậu nói chuyện? Lui xuống!”. Nguyên chủ quát. “Đồ đệ không biết lễ nghĩa là vì sư phụ dạy dỗ không tốt! Người này sỉ nhục sư phụ tôi trước mặt mọi người là sỉ nhục khu Thiên Tiên chúng tôi! Sao có thể vì một câu không biết lễ nghĩa mà bỏ qua được? Chẳng lẽ tôn nghiêm của khu Thiên Tiên chúng tôi rẻ mạt như vậy sao?”. Nghe vậy, hiện trường đột nhiên im ăng. Mọi người đều mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Chính. Người này... muốn làm gì?