Mảnh vỡ hóa thành nham thạch trước khi rơi xuống đất. Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng hoảng sợ. Hoa Vi Vi kinh ngạc, vội vàng tạo ra sương băng dập tắt ngọn lửa đó. Nhưng cô ta phát hiện sức mạnh hàn băng của mình lại không thể dập tắt số lửa đó, ngược lại, lửa làm sức mạnh hàn băng của cô ta bốc hơi... “Không thể nào... ”. Hoa Vi Vi ngơ ngác. “Ai cho ông làm loạn như vậy? Ông muốn thử thì ra ngoài thử đi chứ? Mẹ nói”. Lâm Chính vô cùng tức giận, vội vàng sử dụng sức mạnh phi thăng, mất một lúc lâu mới dập tắt được lửa. Hoa Thiên Hải vui mừng không thôi, vội vàng quỳ một gối xuống, chắp tay: “Cảm ơn minh chủ tặng đan, có số Thiên Hỏa Đan này hỗ trợ, chắc chắn chuyến đi này sẽ không có gì sơ sót, mã đáo thành công!”. “ð?". Lâm Chính nghe vậy, nhíu mày nhìn Hoa Thiên Hải, vẻ mặt nghiêm túc: “Có phải các người giấu tôi chuyện gì không? Có phải chuyến đi này... có vấn đề gì không?”. Hoa Thiên Hải sửng sốt, sau đó cười chua chát: “Lâm minh chủ, không phải trên thư của gia chủ Ngạo đã đề cập tới Băng Ma Viên sao? Nói thật, Băng Ma Viên kia không dễ đối phó, hơn nữa... có tin đồn rằng Băng Ma Viên đó có người nuôi. Người có thể nuôi được Băng Ma Viên thì chắc chắn không tầm thường, chúng tôi tới đó cũng khó mà chống đỡ. Nhưng có số Thiên Hỏa Đan này ở đây, đừng nói chỉ một con Băng Ma Viên, dù có mười con, trăm con, chúng tôi cũng sẽ giết được dễ dàng!”. Lâm Chính nghe thấy thì nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hóa ra chuyến đi lần này lại nguy hiểm như vậy, sao các ông không nói với tôi sớm hơn?”. “Chuyện đó... Hoa Thiên Hải há hốc miệng. “Nghe đây, các ông đã là người của liên minh thìcũng là người của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an nguy của mọi người!”. Lâm Chính suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói: Hoa, Nan Ly!". “Thần y Lâm!". Hai người lập tức đứng dậy. “Triệu tập mọi người chế tạo Thiên hỏa Đan ngay trong đêm, nhất định phải chế tạo ra hai rương trước ngày mai, giao cho Hoa Thiên Hải đưa đến vực Diệt Vongl". “Thần y Lâm, trong lúc cấp bách chúng ta khó mà thu thập nguyên liệu”. 'Thẩm Niên Hoa sửng sốt, lên tiếng. “Có thể vận động mọi người đi hái hoặc mua, bắt đầu hành động ngay bây giờ, không được ngơi nghỉ!”. “Tuân lệnh!”. Hai người lập tức hành động. “Lâm minh chủ... ”. Hoa Thiên Hải đỏ mắt. Thật ra nhận được thư nhờ vả của Ngạo Hàn Mai, ông ta cũng thấp thỏm bất an. Băng Ma Viên hung hãn đến thế nào, e là Ngũ Phương Băng Nguyên đến hỗ trợ cũng tổn thất binh tướng, tử thương nặng nề. Nhưng ông ta không dám mở lời với Lâm Chính, sợ Lâm Chính sẽ nghi ngờ thực lực của Ngũ Phương Băng Nguyên. Lòng tự tôn khiến ông ta nhắm mắt làm liều lên đường đi chuyến này. Không ngờ Lâm Chính lại giúp đỡ được nhiều thế này. “Hai rương có lẽ đủ rồi, các ông lập tức phái người liên hệ với Ngạo Hàn Mai, bảo cô ấy đừng vội lấy thuốc, đợi Thiên Hỏa Đan đến rồi hãy hành động!”. “Tuân lệnh! Có Thiên Hỏa Đan của Lâm minh chủ hỗ trợ, chắc chắn lần này sẽ không có sai sót nào!”. Đây là sự tín nhiệm và sự bảo vệ dành cho Hoa Thiên Hải lớn đến thế nào? “Lâm minh chủ! Thiên Hải sẽ cúc cung tận tụy với cậu đến chết mới thôi!". Hoa Thiên Hải quỳ hai gối, dập dầu hô lên. Lâm Chính không hiểu ra sao. Ông này sao lại còn khóc?