“Đi? Tống Kinh, ông nghĩ hay thật, chuyện còn chưa giải quyết mà”. Thích Tư Mưu lạnh lùng nói: “Uyển Vũ, báo cảnh sát đi, nói cảnh sát tới đây đưa ba người họ đỉ!”. “Vâng, ông nội!". Thích Uyển Vũ cười đáp. Tống Kinh tức đến mức run rẩy. Một nửa giới giải trí nhắm vào mình đã đành, giờ còn muốn gọi cảnh sát tống mình vào tù sao?Đúng là không chừa đường sống!'Tống Kinh chỉ muốn xông qua đánh nát xương lão già đó ra, nhưng ông ta biết làm vậy cũng vô ích. “Cảnh sát đến cũng được, để cảnh sát trả lại cho chúng tôi sự trong sạch, xem các người còn nói thế nào!”. 'Tô Nhu bực dọc nói. “Thế à?”. Thích Uyển Vũ nheo mắt lại: “Vậy thì chúng ta cùng đợi xem, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, hay là kết tội cô”. Tô Nhu nghe vậy tim đánh bộp, lòng lạnh lẽo. Chẳng lẽ đám người nhà họ Thích định dùng thủ đoạn gì sao?Ba người nhất thời cảm thấy tuyệt vọng. Keng!Lúc này, cửa ở thang máy đột nhiên mở ra. Bọn họ đưa mắt nhìn sang. Vài cảnh sát đi ra từ trong thang máy. “Chúng tôi tuần tra ở gần đây, nhận được điện thoại nên tới đây ngay. Nghe nói có người đang gây sự ở chỗ này, chuyện là sao?”. Một cảnh sát đi tới, lên tiếng hỏi. Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, không biết phải làm sao. Tô Dư nắm chặt tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Tô Nhu, đừng lo, không có chuyện gì đâu, Lâm Chính nhất định sẽ nghĩ cách!”. “Bây giờ Lâm Chính đang ở đâu còn không biết, huống hồ anh ấy thì có cách gì?”. Tô Nhu lộ vẻ tuyệt vọng. Tô Dư không biết nên giải thích thế nào. Lúc này, một người đi theo sau cảnh sát ra khỏi thang máy. “Xin lỗi Tiểu Nhu, đợi thang máy lâu quá, mọi người không sao chứ?”. Lâm Chính đi tới, mỉm cười lên tiếng. Nhưng vừa nói xong, Lâm Chính đã nhíu mày. Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh băng, nhìn sang phía người tên Dịch Phong.