Đám người Ngạo Hàn Mai cũng được phân chia chiến mã. Bọn họ nhìn chằm chäm thành trì phủ đầy tuyết, với ánh mắt phức tạp. Bầu trời hửng sáng. Sau một đêm, tộc Diệp Mạch đã máu chảy thành sông. Những người còn lại đều bị bắt. Bọn họ bị trói chặt hai tay, dẫn đến quảng trường Hàn Băng. Mọi người quỳ thành hàng. Ngạo Vi Âm vừa bị bắt cùng bị đưa đến. Một cánh tay cô ta bị chém, cả người bê bết máu, trên người nhiều vết thương, không thể đứng thẳng. “Dẫn đến đây”. Ngạo Ly Phượng thờ ơ nhìn Ngạo Vi Âm, bình tĩnh nói. "Rõ thưa đại nhân”. Tên cao thủ thế gia ôm quyền gật đầu, đẩy Ngạo Vi Âm đến đó. Ngạo Vi Âm loạng choạng, ngã sang bên cạnh. "Cô chủ, cô không sao chứ?” Người bên cạnh nghẹn ngào hỏi. Ngạo Vi Âm mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không thể phát ra âm thanh. Cô ta đã kiệt sức, chỉ còn lại một hơi tàn. Nếu không phải đối phương muốn bắt sống, cô ta đã chết lâu rồi. Cùng lúc đó, vô số người của thế gia Ngạo Tuyết từ bốn phương tám hướng kéo đến. Bọn họ đến từ các tộc. Đầu bị thế gia gọi đến. Hôm nay, bọn họ muốn xem hình phạt diệt tộc ở chỗ này! Quảng trường Hàn Băng đông nghịt, đâu đâu cũng toàn người là người. Hàng vạn đôi mắt tập trung nhìn vào những người này. “Các vị!"'Thấy sắp đến giờ, Ngạo Ly Phượng hô lớn. Tiếng xôn xao ngay lập tức im bặt, lặng ngắt như tờ. Ngạo Ly Phượng hít thật sâu, nói: "Tộc Diệp Mạch giết hại người trong tộc, có ý đồ mưu phản, tội ác tàytrời, hôm nay, chúng tôi sẽ xét xử tộc Diệp Mạch!"Nói xong, Ngạo Ly Phượng bắt đầu liệt kê tội trạng của tộc Diệp Mạch. Mọi người càng nghe càng căm giận, càng nghe càng nổi nóng. “Người của tộc Diệp Mạch đúng là không biết xấu hổ, còn dám mưu phản!"Hừ, đám phản bội!"“Đê tiện“Những kẻ phản bội này phải bị giết hết!”"Nói rất đúng, thế gia Ngạo Tuyết chúng ta không cho phép những kẻ phản nghịch này tồn tại! Giết!" "Giết!""Giết!""Giết!"Tiếng hô không ngừng, người người gào thét. Người của tộc Sương Mạch thấy thế, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng. “Hừ, đáng đời!" “Đây chính là kết cục khi đối đầu với chúng tai”Vài người xì xào bàn tán, khóe miệng mang theo nụ cười hung ác. Ngạo Vi Âm cuối cùng cũng hít thở thông. "Ngạo Vi Âm, bố cô đã chết, toàn bộ người trong tộc Diệp Mạch đều nghe theo sự dẫn dắt của cô, tôi hỏi cô, cô có muốn cứu người trong tộc không?” Ngạo Ly Phượng nhàn nhạt nói. “Ông có ý gì... " Ngạo Vi Âm khó khăn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi.