“Lâm Chính hả?”Thượng Quan Linh hơi ngạc nhiên: “Anh vẫn chưa về sao?”“Tôi đang đợi mọi người Lâm Chính thản nhiên nói. “Đợi chúng tôi sao?”Thượng Quan Linh ngơ ngác, vẻ mặt ngượng ngùng. “Trang chủ phu nhân kia thế nào rồi? Mọi người có trị khỏi cho bà ta không?”Lâm Chính thản nhiên hỏi. “Chuyện này... "Đám người nhìn lẫn nhau, tự thấy xấu hổ. “Lâm Chính, chúng tôi hiểu lâm anh rồi, anh nói đúng, trang chủ phu nhân vốn không có bệnh, đây là cái bẫy của Dương Như Long và Hoắc Phong!”Thượng Quan Linh nói hết mọi chuyện cho anh, đồng thời kéo Hoắc Phong đã bị khống chế đến trước mặt mọi người. “Tôi còn tường người Bắc Cảnh Tư của cô đều đoàn kết với nhau, không ngờ còn có người như vậy”. Lâm Chính nhìn Hoắc Phong, vẻ mặt chán ghét. “Việc này vô cùng nghiêm trọng, tôi phải ngay lập †ức đưa người về Bắc Cảnh Tư. Đúng rồi Lâm Chính, mười triệu tệ này nên đưa cho anh!”Đột nhiên Thượng Quan Linh nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta lấy tờ chi phiếu mười triệu tệ ra, đưa qua: “Anh là người đầu tiên nhìn ra trang chủ phu nhân không có bệnh, cho nên số tiền này nên đưa cho anh! Anh nhận đi"“Gì chứ?”Đám người Lý Vinh Sinh trợn tròn mắt, trông mong nhìn chằm chằm Lâm Chính. Nhưng Lâm Chính vẫn không nhận. “Nếu đã không bị bệnh thì cần gì khám bệnh? Tôi không cần số tiền này”. “Lâm Chính, nếu anh không nhận, lòng tôi sẽ bất an, tôi hiểu lầm anh nhưng anh chưa từng trách tôi, tôi vô cùng xin lỗi”. Thượng Quan Linh thở dài, hơi tự trách. “Cô Thượng Quan, cô là bạn học của Tô Nhụ, tôi lại là chồng của Tô Nhu, chúng ta không tính là người xa lạ, hiểu lầm nhất thời không thể tạo ra sự ngăn cách giữa hai chúng ta, nếu cô cứ muốn đưa mười triệu tệ này cho tôi... vậy thì, mong cô quyên góp số tiền này cho người dân nghèo khổ ở vùng núi đi”. Lâm Chính thản nhiên cười nói. Thượng Quan Linh xúc động, lại lần nữa đánh giá Lâm Chính, sau đó gật đầu tán thưởng. “Xem ra Tiểu Nhu không nhìn lầm người, giao cô ấy cho anh, tôi cũng yên tâm”. “Cô Thượng Quan, chuyện này đến đây xem như kết thúc, nên quay về rồi”. “Được, chúng ta cùng nhau đi, tôi sẽ sắp xếp máy bay cho anh, đưa anh về Giang Thành”. “Làm phiền rồi”. “Đừng khách sáo, lần này coi như anh có ơn với tôi, chờ hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ đích thân đến Giang Thành mời mọi người ăn cơm, cả thần y Lâm nữa! Lần này nếu không nhờ anh ấy ra mặt, chúng tôi sợ là lành ít dữ nhiều, nhất định phải nhờ Tô Nhu hẹn thần y Lâm giúp tôi, phải gặp mặt để cảm ơn”. Ánh mắt Thượng Quan Linh nóng bỏng, cười nói. Lâm Chính hơi gật đầu, không nói gì nữa. Mọi người rời khỏi sơn trang Quang Chiếu, lập tức chạy đến sân bay. Thượng Quan Linh và Lâm Chính đi cùng xe, trên đường đi cũng nói chuyện với nhau. Lý Vinh Sinh ngồi chung với những bác sĩ khác. Trên xe, vẻ mặt mọi người u ám. “Thượng Quan Linh này thật không biết điều, thà đưa mười triệu tệ cho tên nhóc đó chứ không chịu đưa cho. chúng ta! Đáng ghét!”“Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, trải qua cửu tử nhất sinh chỉ để lấy được một triệu tệ này thôi sao?” “Hả? Bác sĩ Lý có cách hay nào à?” “A, tôi là ai kia chứ? Tôi chính là thần y nổi danh Long Quốc, sao lại đối phó không được một tên nhóc vắt mũi chưa sạch chứ?” Lý Vinh Sinh híp mắt, nói nhỏ: “Tôi nhớ hình như phía trước có một khu vực phục vụ đúng không? Tính thời gian thì chúng ta nên ăn cơm rồi, chúng ta sẽ ra tay ở khu phục vụ, khiến Thượng Quan Linh đó ngoan ngoấn nghe lời.