“Thần y Lâm này khó mời thế sao?”Triệu Tịnh nhíu mày. “Có phải không hài lòng về tiền khám không?”Lý Vinh Sinh khế cười. “Chủ nhiệm Lý, đừng nói lung tung, giá trị thị trường của Dương Hoa khá cao, thần y Lâm cũng không phải là người thiếu tiền, huống gì mấy năm nay thần y còn dẫn dắt đội ngũ y tế của Dương Hoa đi khám bệnh miễn phí ở khắp nơi, sao có thể là người ham danh lợi được?”Một bác sĩ trẻ đứng dậy nghiêm túc cãi lại. Vừa nghe thế, sắc mặt Lý Vinh Sinh trở nên không tốt, nhíu mày nhìn thanh niên: “Này cậu, cậu là ai hả?Đang dạy đời tôi đấy à?”“Chủ nhiệm Lý, tôi chỉ đang trình bày sự thật với ông thôi”. Thanh niên nghiêm túc nói. “Cậu!”Lý Vinh Sinh vô cùng tức giận, đang định nổi cáu thì Thượng Quan Linh nói: “Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa”. Cô ta vừa lên tiếng, Lý Vinh Sinh chỉ đành kiềm chế cơn giận, nhưng ngoài miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Một thằng ranh lông còn chưa mọc đủ, sớm muộn gì tôi cũng cho cậu nếm mùi”. Lúc này, chiếc chuông cổ phía trước cũng phát ra âm thanh phảng phất đang tự nói: “Tôi từng nghe nói đến thần y Lâm ở Giang Thành này, nghe nói y thuật của thần y rất tốt, nhưng tôi lại nghe nói anh ta vẫn còn trẻ, cũng không biết tin đồn có thật không”. “Chắc chắn là giả, tuổi còn trẻ, trình độ cao cỡ nào. được? Chắc học y trong bụng mẹ, học đến giờ cũng được thế này”. Lý Vinh Sinh cười cợt. “Chủ nhiệm Lý, bản thân ông chưa từng đến Giang Thành, sao dám nhận xét như vậy? Nếu ông cảm thấy y thuật của thần y Lâm có vấn đề, hay là lần sau tới Giang 'Thành khiêu chiến với thần y Lâm?”Triệu Tịnh khinh bỉ. “Làm như tôi không dám à? Y thuật của tôi cũng được xem là có tiếng tăm trong nước, dạy dỗ một thằng nhóc còn hôi sữa có gì khó khăn?”Lý Vinh Sinh cười nhạo, cực kỳ tự tin. Anh không muốn cãi nhau với người như Lý Vinh Sinh. Nhưng đối phương lại càng tức giận hơn: “Tên nhóc này, tôi thấy là cậu đang xem thường tôi thì đúng hơn”. Lâm Chính lười phí lời bèn nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ ông ta.