Số tiền của Thương Minh nhanh chóng được chuyển đến. Lâm Chính nói Lôi Phúc đến nghiệm thu, xác nhậnkhông có sai sót thì sử dụng làm quân phí cho quân Bắc Cảnh. Một trăm tỷ còn lại thì giao cho Mã Hải dùng để xây dựng quốc lộ. Thương Minh bỏ ra số tiền lớn như vậy, Bạch Họa 'Thủy là minh chủ chắc chắn không dễ chịu là mấy. Nhưng bây giờ bà ta đã khôi phục chức vị, không có chuyện gì quá quan trọng thì sẽ không tiếp xúc với LâmChính, tránh bị người khác nghỉ ngờ. Nhưng khi Lâm Chính về đến nhà họ Lương lại nhận được một tin từ Bạch Họa Thủy. “Gia nhập liên minh?”. Lâm Chính nhíu mày. “Tiểu Chính! Con đang ở đâu?”. Lúc này, trong sân nhà vang lên giọng nói của mẹ nuôi Lương Thu Yến. Lâm Chính vội vàng đi vào, đến trước giường bệnh, nắm tay của Lương Thu Yến, cười nói: “Mẹ nuôi, con ở đây!". Lương Thu Yến nằm trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ: “Con không sao thì tốt, không sao thì“Mẹ nuôi, con thì có chuyện gì được?”. “Lúc nãy mẹ mới nằm mơ, mơ thấy một cơn ác mộng... Thôi bỏ đi, không nói nữa, con bình an là đủ rồi”. Lương Thu Yến nói, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc. Bà ấy chưa bao giờ mong vinh hoa phú quý, chưa bao giờ mong quyền lợi danh vọng. Bà ấy chỉ quan tâm đến người bên cạnh mình. “Mẹ yên tâm, có con ở đây, dù là ai cũng sẽ không xảy ra chuyện đâu”. Lâm Chính an ủi. “Ừ",“Anhl”. Lúc này, Lương Tiểu Điệp ở ngoài cửa thò đầu vào, hô lên: “Mấy ông mời anh qua phòng sách một chuyến để bàn chuyện!”. “Anh biết rồi. Ánh mắt Lâm Chính dao động, sau đó anh báo cho. Lương Thu Yến một tiếng rồi đi tới phòng sách. Khi vào phòng sách, Lâm Chính mới nhìn thấy trong phòng chỉ có ba ông cụ Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh 'Tùng và Lương Vệ Quốc. Những người khác của nhà họ Lương đều không có ở đây. “Các ông nội có chuyện gì sao?”. Lâm Chính tìm một chỗ ngồi xuống, không kìm được. lên tiếng hỏi. “Lâm Chính à, lần này nhà họ Lương nhờ cả vào cháu, nếu không, chúng ta thật sự không biết phải vượt qua nguy cơ lần này như thế nào”. Lương Vệ Quốc cười khà khà, nói. “Ông khách sáo rồi, dù gì mọi người cũng là người nhà của mẹ nuôi cháu. Nếu mọi người xảy ra chuyện, mẹ nuôi sẽ rất đau lòng. Về tình về lý cháu đều không thể khoanh tay đứng nhìn”, Lâm Chính nói. “Đúng đúng đúng, chúng ta vốn là người một nhà mà”. Lương Khánh Tùng vuốt râu cười lớn. Lương Hổ Khiếu rót ly trà, tự mình đặt lên bàn trà bên cạnh Lâm Chính. “Nhóc Lâm, uống trà ông pha đi”. “Làm phiền ông rồi”. Lâm Chính bưng ly trà lên uống một ngụm nhỏ. “Thấy tay nghề của ông thế nào?”, Lương Hổ Khiếu hỏi. Lâm Chính do dự một lúc, lộ ra nụ cười: “Ngon lắm”. “Cháu do dự rồi”. Lương Hổ Khiếu lại lắc đầu, cười gượng: “Có lẽ trong lòng cháu nghĩ trà nghệ của ông chẳng ra làm sao”. “Sao ông lại nói như vậy?”. “Nhóc Lâm, thật ra ông không giỏi trà đạo cho lắm, nhưng cũng xem như biết cách pha. Người bình thường không nhận ra, nhưng cháu lại phát hiện được. Rõ ràng lúc nãy cháu đã do dự, chắc cháu nể mặt mũi của ông nên mới nói cho có lệ”. Lương Hổ Khiếu nói. “Ông cả, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, trà đạo Long Quốc tuyệt vời cao siêu, chúng ta đừng tiếp tục truy cứu nữa. Chẳng lẽ ông gọi cháu đến đây là để nghiên cứu thảo luận trà nghệ?”. Lâm Chính hỏi ngược lại. “Đương nhiên không phải, chúng tôi chỉ muốn hỏi thân phận thật sự của cháu”. Lương Hổ Khiếu khế hít vào một hơi: “Từ thần thái thưởng thức trà của cháu, ông có thể khẳng định trình độ trà đạo của cháu không đơn giản. Nhóc Lâm, chúng †a coi cháu như người nhà đối đãi, cho nên có vài lời chúng ta cũng xin nói thẳng, hi vọng cháu không ngại”. “Mọi người muốn biết cái gì?”, Lâm Chính hỏi. “Vì sao nhà họ Hàn đột nhiên chịu thua chúng tôi?”. Chốc lát sau, anh lấy một lệnh bài từ trên người ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà. Ba ông lão lập tức đi tới, nhìn thấy trên lệnh bài khắc một con rồng, ở giữa con rồng có một chữ cực lớn. “Soái?".