Vừa dứt lời, sát ý của thanh niên kia như thủy triều sắp nổ tung, thanh kiếm sau lưng nhẹ nhàng rung động. Cao Nội Kiệt sợ hãi, vội vàng nhảy dựng lên từ trên sô pha, hăn liên tục lùi về phía sau. Hắn là người bình thường, sao có thể chịu đựng nổi khí thế của cao thủ như thế?“Chưa từng có ai dám coi thường tôi như thế! Hôm nay anh phải để một cánh tay lại đây, nếu không, anh đừng hòng rời khỏi biệt thự này”. Tiếu Tây Phong lạnh lùng nói. “Ôi! Tiếu đại hiệp, thần y Lâm cũng được coi là bạn của tôi! Cậu bớt giận, nếu không thì vậy đi, để thần y Lâm bồi thường cho cậu mười tỷ tệ, cậu nể mặt của tôi, bỏ qua chuyện này nhé!”Cao Thiên Thu vội vàng đứng lên nói. Tiếu Tây Phong nhìn Cao Thiên Thu, không nói gì. Cao Thiên Thu chạy về phía Lâm Chính nói: “Thần y Lâm! Tiếu đại hiệp không so đo với cậu đâu, chỉ cần cậu để mười tỷ lại, cậu không cần mất một cánh tay! Đây là cơ hội tôi vất vả lắm mới xin được cho cậu, cậu nhất định phải nắm chặt lấy!”Lương Hồng Anh nghe ông ta nói, cô ta vô cùng tức giận. “Ông chủ Cao, ông bắt chẹt đấy à?”Lương Hồng Anh mất kiên nhẫn, quát lớn. “Cô là cô Lương của Quốc Tế Hồng Trang đúng không? Cô Lương, cô nói chuyện cần phải chú ý một chút, tôi đang giúp thần y Lâm, sao có thể bắt chẹt cho được? Cô không nên đổ oan cho người tốt!”Cao Thiên Thu nhíu mày nói. “Ông đang giúp đỡ sao, ông và tên đó rõ ràng là cùng một giuộc... ”Lương Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi nói. “Cô Lương, cô nói như vậy thất sự là không biết lòng tốt của người khác, thôi đi, nếu cô cảm thấy tôi đang bắt chẹt thần y Lâm, vậy tôi sẽ không lo chuyện này nữa, các người tự giải quyết đi!”Cao Thiên Thu bực bội nói, ông ta vung tay lên, không nói nữa. Tiếu Tây Phong lập tức đi về phía Lâm Chính. “Ha, mười tỷ để mua một cánh tay, không phải rất lời sao? Anh phải biết rằng, tiền mất rồi còn có thể kiếm lại nhưng tay mà mất rồi, vậy thì tốn bao nhiêu tiên cũng không mọc lại được đâu”. Cao Nội Kiệt cười híp mắt, dáng vẻ như đang xem kịch vui, nhìn chằm chằm mấy người đó. Sắc mặt Lương Hồng Anh trắng bệch, cô ta không biết phải làm sao. Lâm Chính vẫn ngồi trên ghế sô pha, im lặng nhìn chằm chằm Tiếu Tây Phong. “Anh quá ngu ngốc, người đến cùng anh càng ngu”. Tiếu Tây Phong khàn khàn nói. Lâm Chính vần yên lặng. “Nếu anh đã nói năng không lễ độ, còn không chịu đưa tiền, vậy tôi sẽ lấy tay của anh!”Tiếu Tây Phong thản nhiên, ánh mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, tay giống như tia chớp rút thanh kiếm phía sau lưng ra, kiếm giống như mũi tên lạnh lẽo, chém nát hư không, hung tợn và chuẩn xác chém xuống tay Lâm Chính. Tốc độ vô cùng nhanh!Người bình thường vốn không phản ứng kịp. Lương Hồng Anh và Mã Hải vẫn chưa kịp phản ứng. Cao Thiên Thu vẫn uống trà quan sát. Vẻ mặt Cao Nội Kiệt phấn khích, hắn kích động nhìn chăm chằm cảnh tượng này. Nhưng đúng lúc này. Keng!Lưỡi kiếm kêu lên tiếng vang nhỏ. Tiếp đó thanh kiếm Tiếu Tây Phong đang cầm trong tay bị Lâm Chính dùng hai ngón tay chính xác kẹp lại. Không động đậy được!“Gì cơ?”Tiếu Tây Phong sửng sốt. Hai bố con nhà họ Cao cũng vô cùng kinh ngạc. “Nắm... năm lấy rồi?Lương Hồng Anh bụm miệng, cô ta rất ngạc nhiên. Mã Hải không ngạc nhiên lắm, khuôn mặt hiện lên nụ cười đắc ý. Tiếu Tây Phong chấn động đến nỗi liên tục lùi về phía sau, tay hăn câm kiếm gãy, nhìn chăm chăm Lâm Chính. “Anh... rốt cuộc anh là ai?” “Không phải ông chủ Cao đã giới thiệu rồi sao? Thần y Lâm ở Giang Thành!” Lâm Chính vứt đoạn kiếm gãy xuống đất, bình tĩnh nói: “Anh mạo phạm tôi, dựa theo quy tắc của tôi, tôi phải phế bỏ tay chân của anh, nhưng bản thân tôi là người tuân theo nguyên tắc, anh bồi thường cho tôi bốn mươi tỷ tệ, tôi sẽ tha cho anh, anh thấy thế nào?”