Lâm Chính dẫn theo Lương Hồng Anh đang không hiểu ra sao quay về xe. Thần kinh căng thẳng của người nhà họ Hàn mới được thả lỏng. Bọn họ không sợ thần y Lâm ở Giang Thành, bọn họ. chỉ sợ kẻ gây rối làm hỏng nghi thức nghênh đón này, phá hỏng ấn tượng đầu tiên của long soái về nhà họ Hàn. “Xem ra người này cũng còn biết điều!”. Gia chủ Hàn mỉm cười. “Có lẽ hắn không sợ nhà họ Hàn chúng ta, mà là sợ long soái. Tóm lại sau chuyện này tính sổ phải tính không sót chuyện nào!”. Hàn Lạc lạnh lùng nói. “Được rồi Lạc, nhà họ Lương để sau chuyện này rồi nói, mau chóng sửa sang lại hiện trường, nghênh đón long soái!". “Đổi một thảm đỏ mới đi, cái lúc nấy bị thằng tạp. chủng kia giẫm bẩn rồi, mau đổi cái khác!”. “Vâng!". Một vài người nhà họ Hàn lại trở nên bận rộn. Hàn Lạc nhìn chiếc Rolls-Royce đậu bên đường, thản nhiên lên tiếng: “Cậu Thang cũng muốn đợi ở đây à?”. “Nếu có thể gặp được long soái thì đương nhiên là vinh hạnh cả đời này rồi!”. Thang Gia Tuấn cười híp mắt nói. “Chỉ tiếc nhà họ Hàn không hoan nghênh các cậu, mau đi đi, nếu không, tôi sẽ đích thân tiễn cậu đi!". Hàn Lạc nói. Trong mắt Thang Gia Tuấn lóe lên sự phẫn nộ. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này làm quen cho long soái nhớ mặt, nhưng rõ ràng người nhà họ Hàn không muốn nhà họ Thang hưởng chung cây đại thụ này. Thang Gia Tuấn cũng không dám đắc tội người nhà họ Hàn, chỉ đành kéo cửa sổ xe lên, nói tài xế lái xe đi. Đợi xe đi khỏi, tất cả người nhà họ Hàn đã đứng vào. đội hình trở lại, lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh thảm đỏ. “Đúng là trộm gà không thành lại mất nắm thóc!". Trên xe, Lương Hồng Anh đau khổ hét lên. “Sao vậy?”. Lâm Chính đang nhìn ra ngoài cửa sổ quay lại hỏi. “Vốn muốn nhờ Thang Gia Tuấn ra mặt giúp chúng a hòa giải với người nhà họ Hàn, không ngờ Thang Gia Tuấn lại sợ nhà họ Hàn, lấy mất lợi ích của tôi rồi lại phủi tay mặc kệ. Bây giờ công ty tôi bị Thang Gia Tuấn nhập cổ phiếu, không lâu nữa tâm huyết của tôi sẽ bị anh ta hút cạiLương Hồng Anh bất lực nói, trong lòng ngập tràn lửa giận và không cam tâm, nhưng lại không thể trút giận. “Yên tâm, công ty của cô sẽ không sao đâu”. “Lâm Chính, anh đừng kéo Dương Hoa vào chuyện này, tôi đã nói đằng sau Thương Gia Tuấn là nhà họ Cao, mà đằng sau nhà họ Cao là thế lực rất đáng sợ. Dù có mười Dương Hoa của anh cũng không sánh kịp, đừng có lỗ mãng!”. Lương Hồng Anh nhỏ giọng khuyên nhủ. “ồ?. Lâm Chính cực kỳ bất ngờ. “Nói tới cũng xui xẻo, vô duyên vô cớ sao nhà họ Hàn lại có quan hệ với long soái? Thang Gia Tuấn phủi tay không quan tâm cũng là vì thấy long soái đến thăm nhà họ Hàn, biết nhà họ Hàn đã khác xưa. Nếu không có long soái, chuyện này chắc chắn sẽ thành!”. Lương Hồng Anh lại thở ngắn than dài. Lâm Chính cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Hồng Anh, tôi đã nói là đừng lo, chắc chắn không lâu nữa nhà họ Hàn và người của nhà họ Thang sẽ đến tìm chúng ta!”. “Tìm chúng ta? Trừ khi anh là long soái!”. Lương Hồng Anh liếc anh. “Tôi thật sự là long soái”. “Vâng vâng vâng, đại long soái!". Lương Hồng Anh lười quan tâm đến Lâm Chính, lái xe đến thẳng Quốc tế Hồng Trang. Hợp đồng đã ký, Thang Gia Tuấn chắc chắn sẽ phái người đến công ty của cô ta. Cô ta phải chuẩn bị biện pháp đối phó, cố gắng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Cho nên với Lương Hồng Anh mà nói, chuyện cấp bách bây giờ không phải là nhà họ Lương, mà là tâm huyết của cô ta. Cùng lúc đó, trên dưới nhà họ Hàn gần trăm người vẫn đang đứng đợi trước cửa. Mặt trời lên đỉnh đầu, ai cũng khát khô cổ họng, mồ. hôi đầm đìa. Chuyện này đối với người nhà họ Hàn đã quen sống an nhàn đúng là một sự giày vò. “Tôi khát quá, tôi muốn vào trong uống ly nước”. Hai tiếng sau, đã là một giờ chiều, vẫn không thấy bóng dáng của long soái. Rầm! Một ông lão nhà họ Hàn không cầm cự được nữa, ngã xuống đất ngất xỉu. Nhà họ Hàn lập tức trở nên hỗn loạn...