Lâm Chính và Lương Hồng Anh từ chối ngồi cùng xe với Tang Gia Tuấn mà lái xe của mình tới nhà họ Hàn. “Đó là hợp đồng gì vậy?”, Lâm Chính hỏi. “Hợp đồng cổ phầt“Vậy sao? Nếu như Thang Gia Tuấn thực sự có thực lực thì chẳng phải là sẽ tốt sao? Có anh ta góp vốn, công †y sẽ mạnh hơn mà”. “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Đó chỉ là một hợp đồng danh nghĩa thôi, không hề có cổ phần”. Lương Hồng Anh thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Hơn nữa tôi phải nói cho anh biết thế này, các công ty mà có nhà họ Thang tham giam vào thì hầu như chẳng có kết cục tốt đẹp nào hết”. “Sao lại thế?”“Sau lưng nhà họ Thang có một kho tài lực rất mạnh. Anh tưởng rằng nhà họ Thang gia nhập công ty của tôi một cách vô duyên vô cớ sao. Anh ta định hút cạn công ty của tôi”. Lương Hồng Anh bất lực: “Cứ đợi mà xem, chưa tới vài tháng thì cả Yên Kinh sẽ không còn công ty Hồng 'Trang nữa... "“Vậy sao?”Lâm Chính gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ đảm bảo cô không sao đâu”. “Thực lực của Dương Hoa mạnh, nhất định sẽ có ảnh hưởng. Thế như tôi nghe nói sau lưng nhà họ Thang là một đại gia vô cùng giàu có chống lưng. Sợ rằng Dương Hoa cũng không có cách”, Lương Hồng Anh cười khổ. “Hồng Anh, cứ tin tôi là được. Những gì tôi sở hữu không chỉ có Dương Hoa”, Lâm Chính nói“Được rồi, thần y Lâm là lợi hại nhất”. Lương Hồng Anh mỉm cười, sau đó im lặng lái xe. Lâm Chính biết tâm trạng cô ta đang rất tệ nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Cô ta thấy nếu không làm như vậy thì nhà họ Lương xong đời. Nếu hi sinh một công ty Hồng Trang có thể đổi lại sự yên bình cho nhà họ Lương thì quá tốtThế nhưng Hồng Tang chứa đựng biết bao tâm huyết của cô ta. Biết bao nhiêu nỗ lực để có được nó. Cô †a không đau lòng sao được?Lương Hồng Anh khẽ thở dài. Chiếc xe nhanh chóng lái gần tới nhà họ Hàn. “Hả?” Lương Hồng Anh giật mình: “Bọn họ đang làm gì vậy?”, Lâm Chính cũng nhìn theo thì thấy có không ít người đang đứng trước cửa nhà họ Hàn. Bọn họ đứng ngay ngắn thành hai hàng giống như đang chờ đợi điều gì đó. Một chiếc thảm dai được trải ra, đèn được trang trí khắp nơi trông vô cùng long trọng. “Hình như bọn họ đang đón ai đớ”. Lương Hồng Anh tỏ vẻ nghỉ ngờ: “Chẳng lẽ hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn nào tới nhà họ Hàn sao? Bọn họ đợi ai chứ?”“Chắc là đang đợi tôi”, Lâm Chính nói. Lương Hồng Anh phụt cười, trợn mắt với anh: “Anh thật sự cho rằng mình ngầu t y sao? Đây là Yên Kinh, _ không phải Giang Thành. Mặc dù anh nổi danh toàn quốc nhưng ở Yên Kinh anh chưa đủ tư cách để được nhà họ Hàn đối xử như vậy đâu”. “Là các người sao? “Gác người tới đây làm gì?” “Đây là nơi các người có thể tới đấy à?” “Cút! Cút ngay cho tôi", gia chủ nhà họ Hàn tức giận quát. Lương Hồng Anh mỉm cười: “Chú Hàn làm gì vậy, bọn cháu tới giải quyết mọi chuyện mà”.