Lương Huyền Mi cảm kích nhìn Lâm Chính, ánh mắt tràn ngập sùng bái. “Lâm Chính, vậy... ”Lương Hổ Khiếu ngập ngừng, không biết nên nói sao, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Lâm Chính, có lẽ trong lòng có vô số lời muốn nói nhưng làm sao cũng không nói nên lời. “Được rồi ông Lương, ông đi nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi xem vết thương của những người khác”. Lâm Chính cười thản nhiên, đi về phía hành lang. Đúng lúc này, âm thanh ồn ào vang lên, sau đó có vài người đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi màu xanh biếcchạy chậm đến. Lương Dự thay đổi sắc mặt: “Không ổn, người của Hàn Lạc đến rồi, Lâm Chính, đi nhanh lên, đi từ cửa sau!”“Lâm Chính, cậu mau chóng quay về Giang Thành! A. Dự! Mau đưa Lâm Chính đi!”Lương Hổ Khiếu cũng vội vàng hô lên. Nhưng đám đàn ông đó lập tức khóa chặt đám người bên này, ngay tức khắc chạy qua. “Trong các người, ai là Lâm Chính!” Một người đàn ông trong đó trầm giọng hỏi. “Là tôi”. Đám người Lương Dự còn chưa kịp mở miệng, Lâm Chính đã trả lời. “Anh Lâm đúng không? Thống soái chúng tôi có lời mời!"Người đàn ông trầm giọng nói. “Thống soái của các ngươi là ai?”Lâm Chính thản nhiên nói. Người đàn ông kia vừa nghe thấy vậy, ánh mắt giận dữ, dường như chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như vậy. Một vị thống soái cho dù đến quốc gia nào, đều là sự †ồn tại với năng lượng cực lớn, nhưng Lâm Chính lại thể hiện thờ ơ như vậy!“Thống soái của chúng tôi là thống soái cấp Thiên của quân Bắc Cảnh - Hàn Lạc! Anh không biết sao?”, có người nói. “Thống soái cấp Thiên à? Tôi còn tưởng là người cao cấp thế nào! Không phải hắn nên đến gặp tôi sao?”Lâm Chính khẽ nói. “Anh nói cái gì?”Người đàn ông ngơ ngác. Người nhà họ Lương bên cạnh mắt chữ o mồm chữ“Trở về nói với hắn, bảo hắn ăn mặc chỉnh †ề tới gặp tôi! Tôi có chuyện muốn nói với hắn! Đúng rồi, gọi cấp trên của hắn đến cùng! Nghe thấy không?”Lâm Chính đột nhiên hét lớn. Còn đám người Lương Dự đứng bên cạnh, như bị sét đánh trúng, hơn nửa ngày không nói được lời nào.