Nhà họ Lương có cao thủ như vậy sao? Vì sao trước kia chưa từng nghe nói?Không được, mình không được lỗ mãng!Hàn Bộ Vĩ nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Chính, không biết vì sao hắn cảm thấy người này hình như có ý giết chết mình, vội vàng la lên: “Mày... Mày mà dám động vào tao, anh trai tao sẽ không tha cho các người đâu!”. Lương Dự, Lương Huyền Mi sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng chạy lên. “Anh, bình tĩnh một chút, đừng kích động!”. “Lâm Chính, cậu không được hại nhà họ Lương. Cậu làm ai bị thương cũng được, nếu làm người này bị thương, vị đó nổi giận thì e là nhà họ Lương sẽ máu chảy thành sông!”. Lương Dự muốn khóc, gần như sắp xuống quỳ trước Lâm Chính. “Anh... . Lương Tiểu Điệp cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lau nước mắt chạy đến, kéo góc áo của Lâm Chính. Lâm Chính nhíu mày, do dự một lúc mới thả tay ra. “Cút đi”. “Mày đợi đấy cho tao, tao sẽ nói anh trai tao đến tìm mày!". Hàn Bộ Vĩ nghiến răng quát. “Tình hình chiến sự ở biên giới phía Bắc đang căng thẳng, thân là thống soái cấp Thiên sao có thể tự tiện rời bỏ cương vị?”. Lâm Chính lắc đầu. Hàn Bộ Vĩ run rẩy: “Sao mày biết tình hình ở phía Bắc?”. “Cái này anh không cần hỏi nhiều, tôi khuyên anh đừng gọi anh trai anh tới đây!”. “Sao? Sợ rồi à?”. “Không phải tôi sợ, mà là không muốn vì chút chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng đến chiến sự phía Bắc. Anh ta là quân nhân, nên coi việc bảo vệ nước nhà là trách nhiệm của mình! Niệm tình anh ta chỉnh chiến vì nước, tôi sẽ không làm khó nhà họ Hàn các anh. Chỉ cần các anh chịu cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, chuyện này coi như qua”. Lâm Chính thản nhiên nói. “Ha, tao thấy là mày sợ rồi! Mày cũng không cần phải giả vờ ra vẻ đại nghĩa như vậy. Vừa hay anh trai tao đang ở Yên Kinh. Mày đợi đấy, đợi anh tao tới sẽ cho mày biết mặt!”. Hàn Bộ Vĩ đe dọa, quay người rời đi. “Chờ đãit". Lâm Chính đột nhiên gọi lại. “Bây giờ hối hận cũng đã muộn”. “Thằng ngu!”. Sau đó quay người bỏ đi.