“Anhl”. Lương Huyền Mi nhìn thấy người đến lập tức mừng rỡ, không kìm được nước mắt, lã chã tuôn rơi. “Anh Lâm. Lương Tiểu Điệp không kìm được, òa khóc nức nở, chạy tới nhào vào lòng Lâm Chính. Thật ra cô ta cũng muốn nói chị đi thông báo cho. Lâm Chính, nhưng chị cứ nói bây giờ anh Lâm rất bận,không được quấy rầy anh. Không ngờ Lâm Chính lại xuất hiện ở đây ngay thời khắc quan trọng. Lương Huyền Mi ngưỡng mộ nhìn Lương Tiểu Điệp, nhưng cô ta vẫn kìm chế được bản thân. “Anh cũng là người nhà họ Lương?”. Hàn Bộ Vĩ nhíu mày nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hỏi. Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến Hàn Bộ Vĩ mà nhìn sang phòng cấp cứu, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Điệp, mẹ nuôi sao rồi?”. “Mẹ... bà ấy... ”. Lương Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói, nhưng vì quá đau buồn nên nghẹn ngào không nói nên lời. “Vừa rồi ở tiệc rượu, nhà họ Lương và nhà họ Hàn xảy ra xung đột. Trong lúc hỗn loạn, mẹ bảo vệ Tiểu Điệp nên bị một võ giả của nhà họ Hàn đánh trúng, dẫn đến tổn thương nội tạng, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu cho mẹt". Lương Huyền Mi cúi đầu, tự trách: “Xin lỗi anh, tạiem không bảo vệ tốt cho mẹ, xin lỗi... . “Không tính là nghiêm trọng!”. Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Gọi người trong đó ra đi, anh sẽ đích thân chữa trị cho mẹt”. “Vâng!". Lương Huyền Mi vội vàng gật đầu. Có Lâm Chính ở đây, cô ta còn lo lắng gì nữa?Lúc này, một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ áo của Lâm Chính. Là Hàn Bộ Vĩ“Tôi nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao? Điếc rồi à?”. Hàn Bộ Vĩ lạnh lùng hỏi, tay tóm cổ áo Lâm Chính đột nhiên dùng sức, muốn xách anh lên. Nhưng dù hắn có dùng sức thế nào, Lâm Chính cũng không hề nhúc nhích. Hàn Bộ Vĩ sửng sốt nhìn Lâm Chính, vừa vặn đối diện với đôi mắt như đầm lầy lạnh lẽo của Lâm Chính. Toàn thân hắn run lên, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng khí lạnh. Hắn chưa từng gặp phải ánh mắt nào như vậy. Sự lạnh lùng này, ánh nhìn dữ tợn này, dường như đã quen nhìn sinh tử trên thế gian, khiến người khác khôngdám nhìn thẳng. “Tôi hỏi anh, mẹ nuôi tôi là do anh làm bị thương phải không?”. Lâm Chính lên tiếng. Hàn Bộ Vĩ thả tay ra, không biết vì sao hắn cảm giác được nguy cơ trước nay chưa từng có... Dường như nếu mình nói một câu nào bậy bạ hoặc một động tác nào không bình thường, hắn sẽ bị người này xé xác. “Mẹ... Mẹ nuôi của anh là ai?”. Hàn Bộ Vĩ hỏi, giọng khô khốc. “Người đang nằm trong đó”. “Tôi... Tôi không tham gia vào chuyện này, tôi đang ở trong quân ngũ, nghe nói nhà có chuyện nên mới chạy. đến đây... ". “Thế sao? Vừa rồi hình như anh nói sẽ bẻ ngón tay. của em gái tôi, tôi không nghe lầm chứ?”, Lâm Chính hỏi. Hàn Bộ Vĩ ngạc nhiên, âm thầm cắn răng: “Anh nghĩ tôi sợ anh à? Tôi nói anh biết, người nhà họ Lương làm người của nhà họ Hàn chúng tôi bị thương, món nợ này tôi nhất định phải tính rõ ràng với bọn họi”. Rắc!Hàn Bộ Vĩ vừa nói xong, một tiếng xương gãy vangMười ngón tay hắn không biết đã gãy từ lúc nào. Bây giờ cơn đau kịch liệt mới ập đến. “Người này lai lịch lớn lắm sao?”. Lâm Chính hỏi. “Nghe nói anh cả của cậu ta là thống soái cấp Thiên của quân Bắc Cảnh Long Quốc!”. Lương Dự nói: “Tin tức này nhà họ Lương chúng tôi vừa tra được! Nếu cậu động vào cậu ta, anh cả của cậu †a chắc chắn sẽ tính sổ với nhà họ Lương. Lúc đó, toàn bộ Long Quốc không ai cứu được chúng tôi nữa!”.