“Hóa ra là vậy, tức nước vỡ bời”Diệp Viêm là một người có thiên phú nên tất nhiên đã hiểu. Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao trắng như tuyết trong tay Lâm Chính khàn giọng nói: “Mày sử dụng Thiên Sinh Đao tấn công liên tục vào tao sau đó rót linh lực sức sống vô tận vào trong cơ thể của tao, để sức mạnh mang tính chữa lành đó tràn ngập trong cơ thể †ao, khiến cơ thể tao chứa quá nhiều linh lực, ép người đang sống sờ sờ như tao bị phồng lên đến chết!”“Không tệ!”Lâm Chính đứng dậy, cười nhẹ: “Trong số Thất Tu La thuộc hạ của mày có một Tu La rất lùn, y thuật của hắn rất tốt, có thể điều trị cho sáu vị Tu La khác bất cứ lúc nào. Tao đã phải thông qua phương pháp làm căng phòng linh lực mới có thể giết chết tất cả bọn chúng. Diệp Viêm, mày là cường giả Lục Địa Thần Tiên có thể xác không gì sánh được, suy nghĩ của mày và tao cũng rất giống nhau, đều hiểu rằng chỉ dựa vào đao kiếm và nắm đấm, rất khó để có thể phá tan thân xác của đối phương, chỉ có thể giết chết đối phương từ bên trong!”“Mày sử dụng xảo kình để tấn công nội tạng của tao được thì tại sao tao lại không thể sử dụng linh lực để làm cho mạch máu và khí quản của mày phồng ra chứ?”Lâm Chính nhấc thanh Thiên Sinh Đao lên sau đó chạm vào lỗ thủng to bằng ngón tay trên ngực mình. Ở chỗ đó lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó luồng khí tức lại cuộn trào lên. Vết thương dần dần khép lại, trái tim của Lâm Chính lại được tạo ra trước mặt của mọi người. Diệp Viêm im lặng. Vẫn là lực của trận pháp!Lâm Chính vung Thiên Sinh Đao, theo lí mà nói thì sức mạnh trong người anh sẽ tiêu hao rất nhiều, việc sử dụng thần binh ở cường độ cao như thế này sẽ khiến một người bình thường nhanh chóng cạn kiệt sức lực, thậm chí còn không có sức để đứng vững nữa. Nhưng Lâm Chính lại khác. Mỗi lần ánh sáng màu vàng bao bọc lấy cơ thể của anh thì toàn bộ cơ thể anh sẽ trở lại như cũ. Không chỉ có toàn bộ vết thương trên người anh khép lại mà ngay cả sức mạnh phi thăng trong người cũng hoàn toàn hồi phục. Vẻ mặt của Diệp Viêm đầy căng thẳng, đột nhiên xoay người hét lên: “Tứ Đại Thiên Vương đang ở đâu?”“Chúng tôi ở đây!"Bốn bóng đen xông tới, đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất. “Chắc chắn ở gần đây có trận pháp do Lâm Chính bày ra, tôi ra lệnh cho các người nhanh chóng phá hủy nó, nếu không phá trận pháp đó thì sẽ không thể nào giết chết Lâm Chính được! Nhanh lên!”“Tuân lệnh!”Tứ Đại Thiên Vương nhanh chóng giải tán. “Chặn bọn họ lại!"Hạo Thiên vội vàng hét lên. “Giết!"Người của liên minh lại di chuyển và bao vây Tứ Đại Thiên Vương. Tứ Đại Thiên Vương đã được Diệp Viêm gia tăng sức mạnh nên có thể nói rằng thực lực hiện giờ của họ là mạnh nhất từ trước tới nay, ngoại trừ Hạo Thiên đang ở thời kỳ đỉnh cao có thể ngăn cản, nếu chỉ dựa vào Lôi Hổ và nhóm minh chủ thì khó mà chặn lại được. Người của liên minh Thanh Huyên thấy vậy ngay lập tức xông lên. Nhưng dù cho liên minh Thanh Huyên mạnh như thế nào đi nữa cũng rất khó để ngăn cản. Lâm Chính ngay lập tức cầm đao xông về phía Diệp Viêm. Dù sao hắn cũng là Thánh Quân Diệp Viêm, sức mạnh ắt sẽ khác với người bình thường. Nhưng nếu chỉ mạnh như thế thì không đủ. Lâm Chính lại vung đao lên lần nữa, Thiên Sinh Đao chứa đầy linh lực đánh tới chỗ Diệp Viêm. “Rơil"Diệp Viêm nhanh chống lùi cơ thể về phía sau, đồng thời không ngừng hô to. Vù vù vù... Ngay lập tức bầu trời xuất hiện trận mưa kim châm. Trời đất rực rỡ sắc màu và sáng chói lạ kỳ. Nhưng Lâm Chính vẫn không thèm để ý, anh rút đao ra chém loạn xạ. Diệp Viêm bị linh lực bên trong cơ thể làm căng phồng, nếu cố tình di chuyển cơ thể thì chỉ có thể tự làm gấy xương. Nhưng hắn vẫn liều lĩnh rút lui về phía sau, đồng thời cho những cây kim châm trên bầu trời đâm vào cơ thể mình nhằm điều trị cho cơ thể và giảm bớt linh lực bên trong cơ thể. Cuối cùng, Diệp Viêm há miệng, phun ra một ngụm máu lớn...