Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 270:

11-10-2024


Trước Sau

- Huyết mạch thiên phú thông mẫn chi tâm ngừng lại, tiêu hao năng lượng 6%, Cửu Vĩ đuôi ba còn lại 72%.
Thấy tin tức này hiện lên, Giang Khương cố không cảm thấy đau lòng, sắc mặt ngưng trọng rút ngón tay khỏi mi tâm của Dương lão, khiến cho Dương Vân Dương ở một bên cảm thấy sửng sốt.
Phải biết rằng, lần trước Giang Khương tiêu hao hơn mười phút nhưng cũng không tra được điều gì.
Ông vốn cho rằng lần này mặc dù Giang Khương không cần thời gian lâu như lần trước, nhưng ít nhất cũng cần bốn, năm phút.
Ai ngờ chưa đầy một phút đã kết thúc rồi.
Nhưng ông cố không tỏ ra mừng rỡ, bởi vì sắc mặt của Giang Khương vẫn rất ngưng trọng.
- Bác sĩ Giang? Dương Vân Dương nhìn Giang Khương, lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi mới hỏi.
- Trước tiên, Dương lão hãy mặc lại quần áo.
Giang Khương gật đầu, nhìn Dương Vân Dương nâng Dương lão dậy, bắt đầu mặc lại quần áo rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lúc này, đầu óc của hắn rất nhanh vận chuyển.
Những đoạn tư liệu về Tiêu Mệnh Độc mà tổ sư gia truyền cho hắn thông qua lực tinh thần bắt đầu xuất hiện, cộng thêm những triệu chứng mà Dương lão mắc phải, bây giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Cảm giác mệt mỏi gần như muốn nhũn ra của Dương lão một phần là do Tiêu Mệnh Độc gây nên.
Trong tư liệu truyền thừa của tổ sư gia, loại độc tố này ăn mòn cơ thể một cách từ từ.
Thông qua một số lượng đã được khống chế, có thể khiến cho một người trong vòng nửa năm, thậm chí là ba bốn năm mất đi sinh cơ, cuối cùng rơi vào trạng thái cơ thể suy yếu, lão hóa, si ngốc rồi tử vong.
Dưới tình hình chung, loại độc này rất khó phát hiện.
Khi trúng độc dễ bị cho là mắc phải chứng bệnh lạ.
Nếu người bệnh bị trúng độc có tuổi tác đã cao, trên cơ bản lại càng khó phát giác.
Bởi vì tuổi tác cao, cơ thể suy yếu là chuyện rất bình thường.
Nó chỉ làm tăng nhanh tốc độ lão hóa cơ thể mà thôi, rất ít ai sẽ cho rằng người đó bị trúng độc.
Căn cứ vào tình huống cơ thể của Dương lão, Giang Khương cho rằng trong vòng hai năm vừa qua, Dương lão đã từng bước một suy yếu, xuất hiện cảm giác mệt mỏi như bây giờ.
Rồi sau đó sẽ xuất hiện những triệu chứng của người già như lãng trí, dễ quên ở mức độ thấp.
Đối với người có độ tuổi như Dương lão, chuyện này cũng hết sức bình thường.
Người hạ độc Dương lão khống chế lượng độc rất tốt.
Giang Khương tự hỏi, sau đó hiểu ra.
Bởi vì căn cứ vào pháp luật Hoa Hạ, thành viên trong tổ bảy người có thể đảm nhiệm được hai nhiệm kỳ, mỗi nhiệm kỳ năm năm.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Dương lão sẽ ngồi vào vị trí cao nhất trong tổ bảy người.
Theo như hắn được biết, đây là lần đầu tiên Dương lão đảm nhiệm chức vụ thành viên cao nhất của tổ bảy người trong vòng mười năm, hơn nữa mới làm được ba năm.
Một khi bị trúng độc, Dương lão sẽ từ từ suy yếu.
Trong cuộc bầu cử diễn ra hai năm sau, với tình huống sức khỏe của Dương lão, hiển nhiên không có khả năng tái đắc cử.
Như vậy, mục đích của đối phương đã rất rõ ràng.
Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, sắc mặt Giang Khương lại ngưng trọng hơn vài phần.
Lúc này, hắn phát hiện mình đã bị quấn vào dòng chảy tranh đoạt của cao tầng.
Mỗi một thành viên trong tổ bảy người đều có năng lực ảnh hưởng đến các quyết sách của quốc gia.
Muốn tranh đoạt chức vị đó sẽ bị quấy nhiễu bao nhiêu? Có bao nhiêu người nguyện ý hứng chịu điều này? Nếu có người phát hiện hắn tham gia vào việc phá hỏng kế hoạch của bọn họ, hắn sẽ bị trả thù điên cuồng đến cỡ nào? Mặc dù loại Tiêu Mệnh Độc này khó phát hiện, nhưng muốn hạ vào trong thức ăn, nếu không phải người bên cạnh Dương lão thì rất khó xuống tay.
Nghĩ đến đây, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó thở dài một tiếng.
Đối với chuyện như vậy, hắn thật sự không muốn bỏ qua.
Mặc kệ thế nào, nguy hiểm và kỳ ngộ đều quan trọng.
Nếu hắn ra tay giúp Dương lão giải quyết việc này, hắn xem như chính thức xác định được vị trí trong lòng Dương lão.
Với thân phận và địa vị của ông trong tổ bảy người, chuyện của hắn sẽ không còn cần kiêng kỵ nhiều nữa.
Có nguy hiểm cũng đáng giá.
- Bác sĩ Giang, không biết tình huống như thế nào rồi? Dương lão mặc xong quần áo, nhìn Giang Khương sắc mặt vẫn nghiêm túc, mỉm cười hỏi.
Giang Khương đáp: - Dương lão, gần đây ngài cảm thấy cơ thể lúc nào cũng mệt mỏi, cháu đã tìm ra được nguyên nhân rồi.
- Ồ, chứ không phải bản thân thể chất của tôi có vấn đề? Dương lão cau mày, hỏi.
- Không phải.
Giang Khương lắc đầu: - Là bị trúng độc.
Giang Khương vừa nói xong, cả ba người có mặt đều biến sắc.
- Thật sao? Khẳng định chứ? Gương mặt Dương Vân Dương trầm xuống, yên lặng nhìn Giang Khương: - Bác sĩ Giang, chuyện này không thể nói đùa được.
- Đương nhiên tôi không nói đùa.
Giang Khương nói: - Là trúng độc qua thức ăn.
Dương Vân Dương quay sang nhìn Dương lão, xác nhận Dương lão vẫn tốt, thoáng bình tĩnh một chút, nói: - Nhưng thức ăn của cha tôi phải trải qua trình tự an toàn mới đưa đến, tuyệt đối không có khả năng xảy ra vấn đề.
- Chính là phải trải qua trình tự an toàn, cho nên các người mới không lo lắng đến vấn đề trúng độc.
Nhìn sắc mặt khẽ biến của Dương lão, Giang Khương nói tiếp: - Loại độc dược này kỳ thật chỉ có tác dụng đẩy nhanh tốc độ già yếu của Dương lão.
Trong vòng hai năm nữa, sức khỏe của Dương lão sẽ trở nên suy yếu, thậm chí xuất hiện trình độ đãng trí hoặc si ngốc mức độ thấp.
- Thoạt nhìn thì giống như mấy căn bệnh già bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Nhìn sắc mặt bắt đầu biến đổi của Dương lão và Dương Vân Dương, Giang Khương tiếp tục bổ sung.
Nghe Giang Khương nói, hai cha con Dương lão nhìn nhau.
Bọn họ tất nhiên đã nghĩ đến mấu chốt bên trong.
Vấn đề này đúng là rất khó khiến cho bọn họ cảnh giác.
Khi tình huống bắt đầu nghiêm trọng, có mời y sư của Thiên Y Viện đến chỉ sợ cũng không còn kịp.
Sau hai năm, tổ bảy người sẽ tiến hành bầu cử lại.
Dương gia tất nhiên sẽ bị hất cẳng.
- Chiêu thức thật tàn nhẫn.
Dương Vân Dương cực kỳ tin tưởng Giang Khương, không khỏi quát lớn một tiếng.
Sắc mặt của Dương lão cũng cực kỳ âm trầm.
Tuy nói ông không xác định được bản thân có phải bị trúng độc hay không, nhưng hai tháng gần đây, quả thật rất mệt.
Cho dù có cố ý nghỉ ngơi, thậm chí uống thuốc điều dưỡng cũng không có tác dụng.
Trước đó, tình huống này hoàn toàn không xảy ra.
Cho dù có, cũng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khôi phục bình thường.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương lão trở nên tái xanh.
- Bác sĩ Giang, vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào giải độc hay không? Dương Vân Dương nhìn Giang Khương.
Nếu Giang Khương đã có thể tìm ra được nguyên nhân, hẳn sẽ có cách giải độc.
Giang Khương lên tiếng: - Loại độc này được gọi là Tiêu Mệnh Độc, được điều chế từ rất nhiều loại thuốc khác nhau.
Mặc dù tôi biết cách giải, nhưng...
- Bác sĩ Giang có điều gì cứ nói, xin đừng ngại.
Dương lão nhìn Giang Khương, thấy được Giang Khương có chút do dự, liền nói.
Giang Khương cười khổ lắc đầu: - Trong loại Tiêu Mệnh Độc này có hai loại thuốc mà tôi chưa từng nghe nói có bán trên thị trường.
Tôi cũng không biết là bọn họ từ đâu mà có được hai loại thuốc này, cũng không biết bọn họ còn có phương pháp điều chế gì đặc biệt hay không.
Đồng thời có một vị thuốc nằm trong thuốc giải trăm năm chưa xuất hiện qua.
Cho nên, nếu muốn giải được độc, nhất định phải tìm được vị thuốc này.
- Là thuốc gì? Tôi cho người đi tìm ngay.
Dương Vân Dương vội nói.
- Thuốc này được gọi là Mộc Long Căn, trong dược điển cũng không còn tên vị thuốc này.
Hơn nữa, căn cứ theo phán đoán của tôi, loại thuốc này đã mất tích từ sáu bảy chục năm trước.
Giang Khương cau mày nói.
- Mộc Long Căn? Không sao, tôi sẽ cho người đi tìm ngay.
Bây giờ tôi xin nhờ bác sĩ Giang tìm biện pháp khác.
Nếu vạn nhất tìm không được loại thuốc này thì còn có cách khác.
Dương Vân Dương nhìn Giang Khương, nói.
Nhìn biểu hiện mong mỏi của Dương Vân Dương, Giang Khương cười khổ; - Không còn biện pháp nào khác.
Loại độc này cũng là do tôi đọc được từ một quyển sách thuốc cổ.
Cho nên mới phán định là nó.
Hơn nữa còn nhớ kỹ phương pháp giải độc.
Nếu như không tìm được vị thuốc đó, xem như không còn biện pháp nào khác.
Nói đến đây, Giang Khương lắc đầu cười khổ: - Tôi cũng vừa xác định qua, ngoại trừ phương pháp này, tôi cũng không tìm được phương pháp khác.
Nghe Giang Khương nói xong, sắc mặt Dương Vân Dương lại biến đổi, đang định lên tiếng, Dương lão đã cắt ngang: - Vân Dương, cứ tìm loại thuốc đó trước đi.
Tìm không được thì tính tiếp.
- Vâng, thưa cha.
Thấy Dương lão đã lên tiếng, Dương Vân Dương vội vàng gật đầu.
Giang Khương do dự một chút rồi nói: - Trưởng phòng Dương, nếu như ngài muốn tìm vị thuốc đó, tốt nhất không nên ra mặt.
Bởi vì điều chế Tiêu Mệnh Độc khá đặc biệt, vì thế người điều chế nó cũng sẽ biết cách giải, mà Mộc Long Căn chính là chủ dược của thuốc giải.
Nói đến đây, Giang Khương liền dừng lại.
Hắn biết Dương Vân Dương sẽ hiểu được ý của mình.
Quả nhiên, Dương Vân Dương có chút sửng sốt, sau đó gật đầu: - Cảm ơn bác sĩ Giang đã nhắc nhở.
Tôi sẽ chú ý.
Dương lão đột nhiên lên tiếng: - Ngoài ra, cũng không cần thông báo cho cục Bảo An.
- Vâng, thủ trưởng.
Dư Liêu đứng bên cạnh lập tức lên tiếng.
Dương Vân Dương gật đầu nói với Giang Khương: - Bác sĩ Giang, chuyện này mong cậu giữ bí mật giùm.
- Đương nhiên rồi.
Giang Khương gật đầu thật mạnh, trong lòng thầm nhủ: - Tôi mà dám nói ra ngoài? Nếu nói ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ đến giết tôi.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!