Tiếng hô như sóng liên tục vang lên. “Người này là Thần Nữ Thái Vũ à?”Lâm Chính hơi kinh ngạc. “Phải, nghe nói Thần Nữ đã chờ ở đây suốt ba mươi năm! Học tập tất cả công pháp ở thần miếu Thái Vũ! Thực lực có thể nói là nghịch thiên, không ai sánh bằng!”, Thiên Diệp khẽ nói. “Vậy ư? Sao Thần Nữ lại canh giữ ở đây?”, Lâm Chính hỏi. “Không biết nữa, nhưng có lời đồn Thần Nữ ở đây để chờ một người!”“Chờ ai?” “Tôi cũng không biết!”, Thiên Diệp lắc đầu. Mọi người tập trung lại, đứng trước thần miếu Thái Vũ. Thần Nữ Thái Vũ tuy đã hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn còn khá tinh xảo, làn da mịn màng, nhưng không trắng lắm. Mấy mục năm sống màn trời chiếu đất ở vùng hoang vu này, dù sao cũng quá khổ, đã trải qua quá nhiều tang thương, Thần Nữ đã có nếp nhăn nơi khóe mắt, giữa hai mày cũng có dấu vết tuổi già nhàn nhạt... Một võ sĩ dù có năng lực tới đâu cũng không thể chiến thắng thời gian. Thần Nữ đứng trước cửa lớn, nhìn lướt qua người ở hiện trường. Nhưng nhìn quanh một vòng xong, trong mắt Thần Nữ Thái Vũ toát ra vẻ cực kỳ thất vọng. Ánh mắt của vô số người bị viên kim cương đó thu hút. Nội dung thí luyện là gì?”, Thái Thương Long lên tiếng với vẻ mất kiên nhãn. Trong mắt Thái Thương Long, Thái Vũ Thần Toàn là thứ bắt buộc phải lấy được. “Nội dung rất đơn giản”.