Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1862: Lâm Chính ở đây

11-10-2024


Trước Sau

“Từ sư huynh tới rồi”.
“Chào Từ sư huynh”.
“Đã lâu không gập, gần đây Từ sư huynh có khỏe không?”“Chào Từ sư huynh”.
Đám đệ tử đồng loạt bước tới.
Tất cả đều nhìn anh ta bắng vẻ hào hứng và tôn sùng.
Từ Tài Quang là một trong những đệ tử giỏi giang nhất, thành tựu của anh ta khiến cho không ít người cảm thấy ngưỡng vọng.
Anh ta trở thành mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người.
Thực ra khi chuyện này được truyền ra ngoài thì rất nhiều người không dám tin.
Bọn họ không cho rằng Từ Tài Quang lại đi phối hợp với một kẻ như Lâm Chính để làm trò hề cho thiên hạ xem.
Nhưng giờ thì thế nào cũng được.
Vì chắc chắn là Từ sư.
huynh sẽ dạy dỗ Lâm Chính một trận ra trò.
Ai cũng háo hức.
“Các vị sư huynh, sư muội, xin chào”, Từ Tài Quang mỉm cười, thái độ trông vô cùng ngạo nghẽễ.
Tiết Tường, Lý Đào ở bên cạnh cũng được thơm lây, được dịp ra oai với những đệ tử khác.
Tử Diễu không quan tâm, chỉ nhìn họ rồi rời đi.
Thế nhưng Từ Tài Quang đã vội vàng ngăn lại.
“Tử Diễu sư tỷ, sao phải vội vàng vậy?”, Từ Tài Quang dịu dàng nói.
Những người bên cạnh thấy vậy cũng hùa theo.
Có ngốc.
cũng nhận ra Từ Tài Quang thích Tử Diễu.
Thế nhưng Tử Diễu trước giờ luôn không thích tiếp xúc với người khác.
Ngoài sư tôn và tôn trưởng ra thì cô ta không coi bất cứ ai trong sư môn ra gì.
Từ Tài Quang khổ sở theo đuổi nhưng cũng không có cơ hội.
“Ồn ào quá”, Tử Diễu nói đúng ba từ.
Từ Tài Quang biết chỉ dựa vào lời nói thì không thể giữ được Tử Diễu, cũng không thể tạo ra được cơ hội cho bản thân, thế là anh ta lên tiếng: “Tử Diễu sư tỷ, chäc cô không.
biết, Lâm Chính đấu với Tiết Tường sư đệ lần này là một người có y thuật thần kỳ hiếm có khó tìm đấy.
Nếu cô đi thì sẽ tiếc lắm.
Ở lại xem thế nào”.
“Y thuật thần kỳ sao?”, Tử Diễu khế chau mày.
Từ Tài Quang biết Tử Diễu rất thích những thứ y thuật kỳ lạ và cũng có sự nghiên cứu về lĩnh vực này nên anh ta biết nói tới sẽ có tác dụng.
Thế nhưng Tử Diễu chỉ khẽ läc đầu: “Từ Tài Quang, anh tưởng tôi chưa từng nghe qua về Lâm Chính sao? Anh ta chỉ là một người mới tới học ở thiên cung được.
vài tháng, còn chưa băng cả đệ tử chính thức nữa".
“Tử Diễu sư tỷ, nếu nghĩ vậy thì không đúng rồi.
Đúng là Lâm Chính chỉ học ở thiên cung có vài tháng nhưng nhiều năm trước tôi nghe nói sau khi rời khỏi thiên cung thì cậu ta đã gặp được không ít cao nhân, nắm giữ không ít y pháp thần kỳ, vô cùng lợi hại.
Sao cậu ta dám khiêu chiến với Tiết Tường chứ, hơn nữa còn dám khiêu chiến với cả tôi nữa.
Nếu như không có gì chắc chắn thì sao lại tự làm khó mình như thế.
được”, Từ Thài Quang nói.
Tử Diễu nghe thấy vậy thì suy nghĩ và gật đầu: “Anh nói có lý! Được! Nếu đã vậy thì tôi sẽ ở lại xem, nhưng hi vọng là nó sẽ không quá vô vị”.
Nói xong cô ta đi tới bên cạnh một cây đào và chờ đợi.
Cô gái đứng đó, xinh đẹp như tiên tử giáng trần.
Các đệ tử khác không dám tiế n, chỉ lẳng lặng nhìn từ xa.
Từ Tài Quang đang định bước tới nói gì đó thì lúc này đã có tiếng hô vang lên trên đài Y Thánh.
“Ngũ tôn trưởng đã tới”.
Tất cả các đệ tử đều quay qua nhìn.
Một loạt những người đệ tử mặc áo màu trằng bước vào đài Y Thánh.
Đi đầu chính là Ngũ tôn trưởng, người đã châm cứu lúc ban đầu cho Lâm Chính.
“Bái kiến Ngũ tôn trưởng”.
“Bái kiến Ngũ Tôn Trưởng”.
Tất cả các đệ tử đều quỳ xuống, hành lễ với Ngũ tôn trưởng, đến cả Tử Diễu cũng vậy.
Người phụ nữ với vẻ mặt vô cảm dẫn đoàn đệ tử tới trước một bức tượng cực lớn ở đài Y Thánh và ngồi xuống.
Bên dưới bức tượng có xếp bàn ghế cho các vị tôn trưởng ngồi.
“Đứng dậy cả đi”, bà ta lên tiếng.
“Tạ ơn Ngũ tôn trưởng”.
Tiếng hô vang lên, tất cả đồng loạt đứng dậy.
Cả hiện trưởng lại trở nên ồn ào.
Bà ta đột nhiên lên tiếng: “Tòan bộ đệ tử, ngồi thành hình tròn, không được lên tiếng, không được quấy nhiễu, rõ chưa?”Dứt lời, tất cả các đệ tử đều ngồi xuống cạnh đài Y' Thánh, họ im lặng như một bức tượng.
Y đấu sinh tử vừa tôn nghiêm vừa thần thánh, không ai được phá vỡ quy tắc đó.
Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Thời gian tới chưa?”, người phụ nữ liếc nhìn người đệ tử bên cạnh và hỏi.
“Bẩm tôn trưởng, còn 5 phút nữa là tới rồi”, người đệ tử đáp.
“Có khi nào không dám tới không?” “Có lẽ là vậy rồi”.
Có người khế cười.
Đúng lúc này, ngay vị trí lối vào vang lên một giọng nói: “Lâm Chính ở đây”.
Anh đã tới.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!