Nguyên Tinh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân, khuôn mặt già nua vô cùng đặc sắc. Còn Lâm Chính chẳng nói lời nào. Đúng thời khắc then chốt này thì Hồng Nhan Cốc lại hành động... Rõ ràng là nhăm vào Lâm Chính mà. Đúng là họa vô đơn chí. Tít tít... Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên chuông báo. Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn Lâm Nhược Nam gửi đến. “Vừa nhận được tin, người của Hồng Nhan Cốc đã mai phục ở xung quanh Giang Thành, bao vây chặt chẽ, tất cả người của Dương Hoa chỉ được phép vào không được phép. ra. Sáng ngày kia cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ xuất phát đến Giang Thành, mũi quân đầu tiên của Hồng Nhan Cốc đã đang tiến tới Giang Thành. Lân này, Hồng Nhan Cốc có ý định lật đổ Dương Hoa, diệt trừ hậu họa, báo thù rửa hận! Nhanh chóng chuẩn bị đi!”. Lâm Chính đọc xong tin nhắn, đôi mắt đỏ ngầu. “Sao vậy giáo chủ?”. Nguyên Tinh vội hỏi, rồi cùng Tào Tùng Dương nhìn về phía tin nhắn kia. Bọn họ như bị sét đánh ngang tai. “Tiêu rồi, lần này... tiêu đời thật rồi!”. Nguyên Tinh ngã ngồi xuống sô pha, thở dài thườn thượt. “Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đúng là biết lựa thời gian, chắc không phải người tố cáo... chính là bà ta đấy chứ?”, Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi. “Không thể nào, mục đích của bà ta là giết tôi! Sao có thể khiến tôi đến đảo Băng Diệm được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu. “Nói vậy... đây chỉ là trùng hợp?”. “Đúng, hơn nữa còn là sự trùng hợp rất khéo”. “Việc này... ”Tào Tùng Dương cũng không biết nên nói gì cho phải. “Hiện giờ Giang Thành đã bị người của Hồng Nhan Cốc bao vây, nếu cưỡng chế rút lui thì sẽ bị bọn họ truy sát, người của Dương Hoa... không đi nổi đâu”, Lâm Chính khàn giọng nói. “Vậy phải làm sao đây? Đi không đi được, ở lại thì chịu chết... Trời muốn tuyệt đường sống của chúng ta thật sao?”,Nguyên Tinh căn răng nói. “Đã đến nước này thì chỉ có thể toàn lực phản kích, chống lại kẻ thù”. “Phản kích?”. “Đúng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể triệu tập tất cả lực lượng đến Giang Thành, cố thủ phản kích, đánh lui người của Hồng Nhan Cốc!”. “Nhưng không có giáo chủ thì không ai có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Một mình bà ta đã giết được cả Dương Hoa, Đông Hoàng Giáo thậm chí là Cổ Phái. Chúng tôi làm sao giữ được Giang Thành chứ?”, Nguyên Tinh khàn giọng hỏi. 'Tào Tùng Dương không nói gì. Thực ra ngay cả ông ta cũng không biết nên giải quyết thế nào cho phải. Đây chính là một tử cuộc!“Chúng đã không còn lựa chọn nào khác, chuyện đến nước này thì chỉ có thể thử vậy”, Nguyên Tinh nói. “Vậy được, gọi tất cả mọi người quay về, dù có giữ được hay không, thì cũng phải thử một phen”, Tào Tùng Dương nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cậu hạ lệnh đi... ”“Giáo chủ! Toàn bộ Đông Hoàng Giáo xin vì giáo chủ nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”, Nguyên Tỉnh quỳ một gối xuống, tỏ lòng quyết tâm. Nhưng Lâm Chính vẫn im lặng rất lâu. Nếu cố thủ thì chắc chăn Giang Thành sẽ máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng... “Giáo chủ!”. “Thần y Lâm, đừng do dự nữa! Chúng ta không còn thời gian đâu!”. Hai người vội khuyên. Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu. “Chúng ta không gọi bất cứ ai nữa, cũng đừng huy động nhân lực!”. “Tại sao?”. “Bởi vì tôi sẽ ở lại Giang Thành! Tôi sẽ trấn thủ ở đây, cứ để tôi đối phó với cốc chủ Hồng Nhan Cốc!", Lâm Chính đanh giọng nói. “Nhưng... đội phán quyết Thiên Khải yêu cầu cậu đến đảo. Băng Diệm mà. Cậu... lẽ nào cậu định chống đối bọn họ, không đến đảo Băng Diệm sao?”, Nguyên Tinh sửng sốt hỏi. “Việc này không cần các ông lo lẳng, tôi sẽ giải quyết”. Lâm Chính gõ ngón tay lên mặt bàn theo tiết tấu, bỗng trầm giọng quát: o Tùng Dương! Nguyên Tinh!”. “Có thuộc hại". Hai người đồng thanh. “Tôi muốn các ông trong vòng hai tiếng, nhanh chóng điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai tố cáo tôi!”. “Giáo chủ, bây giờ còn điều tra chuyện này làm gì? Nếu muốn trả thù thì cũng phải giải quyết xong chuyện trước mắt đã rồi tính tiếp”. “Ông không cần quan tâm, các ông chỉ cần nhanh chóng điều tra ra người này cho tôi. Nếu trong hai tiếng không điều tra ra thì tôi sẽ hỏi tội các ông!”, Lâm Chính quát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hai người đều run lên, thấy thái độ Lâm Chính kiên quyết như vậy, chỉ đành ôm quyền. “Tuân lệnh!”. Sau đó nhanh chóng rời đi. Lâm Chính lập tức gọi một cuộc điện thoại, dặn dò mấy câu rồi nói vào hư không: “Mấy người các anh hộ pháp cho tôi!". “Vâng! Giáo chủ!”. Trong chỗ tối vang lên giọng nói của ảnh ngự. Sau đó Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống đất, dường như đang điều tức. Một tiếng sau, Tào Tùng Dương trở về trước đợi lệnh. “Giáo chủ, theo điều tra, hôm qua phó bang chủ Phong Nghiêm của bang Hắc Sa Bồ Thành đã đến gặp đội phán quyết Thiên Khải! Có lẽ bang Hắc Sa... có manh mối!”, Tà Tùng Dương nói. “Bang Hắc Sa?”. “RõI”. “Khoan đã... Thần y Lâm! Cậu định đi tìm bang Häc Sa tính sổ sao? Chẳng phải đội Thiên Khải đã từng cảnh cáo cậu, không được tàn sát bừa bãi nữa sao? Cậu làm vậy... không sợ chọc giận bọn họ à?”, Tào Tùng Dương cuống quýt kêu lên. “Wậy bọn họ không sợ chọc giận tôi sao?”. Lâm Chính liếc mắt nhìn Tào Tùng Dương, sải bước rời khỏi phòng làm việc.