Rời khỏi quán bar, Lâm Chính đưa Ngải Hồng tới một con hẻm gần đó. “Thật không ngờ anh lại là thần y Lâm! Đúng là quá bất ngờ”, Ngải Hồng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng tỏ ra vô cùng hào hứng. “Tôi có phải thần y Lâm hay không không quan trọng. Quan trọng là mục đích tôi tới đây tìm cô. Ngải Hồng, tiền trong tấm thẻ này đủ để cô sống dư dả. Cô nhận lấy đi. Từ nay về sau, tôi sẽ không tìm cô, cũng không làm phiền cô nữa. Cô tự lo cho mình, hiểu chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Trong này có một trăm triệu tệ sao?”, Ngải Hồng đột nhiên hỏi. “Vừa hay đúng một trăm triệu tệ. Sao thế? Cô thấy không đủ à?”, Lâm Chính chau mày. “Nếu là một trăm triệu tệ thì đương nhiên không đủ, tôi cần 50 tỷ tệ”. “Cô cần 50 tỷ tệ làm gì?”, Lâm Chính hỏi. “Xây cô nhi viện!” “Cái gì?”“Trước khi tôi được nhận nuôi thì luôn sống trong cô nhi viện của thành phố. Nhưng cô nhi viện đó sắp bị dỡ rồi, vì vậy tôi dự định mua hạng mục này và xây xựng lại”. “Kể cả như vậy thì cũng không cần tới 50 tỷ tệ mà”. “Số tiền còn lại sẽ giúp tôi tạo được mối quan hệ với tầng lớp cấp cao của bang Häc Sa”, Ngải Hồng nói: “Vị trí của cô nhi viện nằm đúng nơi sầm uất nhất của thành phố. Những. năm qua nó luôn bị các bên nhòm ngó. Trước đó nơi đây do một người tên là Chu Ngọc đứng ra lo chu đáo nên mới không bị dỡ. Thế nhưng không lâu trước đó, Chu Ngọc trong một lần xảy ra xung đột đã không còn, cô nhi viện không có ai bảo vệ nữa. Tôi nghe nói, vị trí đường chủ của bang Hắc Sa có thể mua được. Giá tầm 10 tỷ tệ. Vì vậy tôi đợi có tiền thì sẽ gia nhập bang Hắc Sa, bảo vệ cô nhi viện”. Nghe tới đây, Lâm Chính khóc dở mếu dở: “Cô ngốc hai là ngây thơ thế? Tôi mà có 50 tỷ tệ thì muốn bao nhiêu cô nhi viện mà chẳng được. Sao phải mua chuộc bang Häc Sa để. bảo vệ cô nhi viện chứ... Giá trị của cô nhỉ viện cũng không cao đến vậy mà. Hơn nữa, đường chủ bang Häc Sa cần nhiều tiền thế làm gì, rõ ràng là lừa đảo”. “Đối với tôi, cô nhi viện là vô giá”. “Nhưng hành động của cô quá ngu ngốc! Nghe này Hồng Ngải, cô lập tức thả em gái của Adam ra! Adam giờ đang làm việc cho tôi, tôi phải đảm bảo sự an toàn cho bọn họ”. “Vậy chuyện của cô nhỉ viện... ”"Tôi có thể nói với bang Häc Sa một tiếng giúp cô. Nhưng tôi không định can thiệp sâu, vì chuyện này không liên quan gì tới tôi cả. Hơn nữa với mối quan hệ giữa tôi và Trần Bác thì cũng không đáng để tôi can dự vào chuyện này”, Lâm Chính thản nhiên nói. Theo như những gì Ngải Hồng nói thì chắc chắn là bang Hắc Sa đã nhắm miếng đất này. Nếu đã vậy thì anh không cần thiết phải đắc tội với họ làm gì. “Anh không chịu gúp tôi sao?”, Ngải Hồng vội vàng nói. “Ngải Hồng, tôi đang giúp cô đấy. Cô hãy nói ngay cho tôi biết em gái của Adam đang ở đâu”. “Nếu đã vậy thì chủ tịch Lâm tôi không thể nói cho anh biết được rồi”, Ngải Hồng nói bằng vẻ vô cảm. Lâm Chính chau mày: “Nếu là như vậy thì e răng ngày mai cô nhi viện sẽ bị dỡ đấy”. “Anh nói cái gì?”, Ngải Hồng giật mình, trố tròn mắt: “Chủ tịch Lâm... sao anh có thể như vậy được? Không phải anh là bác sĩ sao? Anh phải là người tốt mới đúng chứ. Nếu như cô nhỉ viện bị dỡ thì có biết bao nhiêu đứa trẻ sẽ trở thành vô gia cư đây”. “Liên quan gì tới tôi?”“Anh... ”“Nếu cô ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi, giao em gái của Adam ra thì tôi có thể giúp cô lấy lại”, Lâm Chính nói. Ngải Hồng sao có thể là đối thủ của Lâm Chính được. Sau khi do dự cô gái đành siết chặt nắm đấm và thở dài. “Thực ra... tôi không hề bắt em gái của Adam... ”“Cái gì?”“Tôi lừa Adam mà thôi. Thực tế em gái của anh ta sớm đã chết rồi”. Ngải Hồng thuật lại sự việc. Adam là người Bồ Thành, bọn họ là một nhóm thanh niên hacker thiên tài, tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai. Thế nhưng bang Häc Sa lại rất có hứng thú với bọn họ, đã nhiều lần yêu cầu họ hợp tác. Đương nhiên nhóm người Adam đã từ chối. Bang Hắc sa quyết định dùng chính sách mềm mỏng để. cảm hóa Adam nhưng hẳn cũng chẳng quan tâm. Thế là bang Hắc Sa tức giận, đòi bắt Adam. Nhóm người Adam nào phải là đối thủ của bọn họ. Cả nhóm chạy khắp nơi và để lạc mất em gái. Adam không liên hệ được với em gái mình thì tưởng răng cô ta đã bị bang Häc. Sa bắt giữ. Trên thực tế, em gái của hẳn trên đường chạy trốn đã bị xe tông chết. Bang Hắc Sa lo lắng Adam sẽ vì chuyện này mà hận bọn. họ nên đã giấu kỹ. Ngải Hồng biết được chân tướng và cũng bắt đầu lập mưu kế nói răng em gái của hắn bị cô ta bắt rồi lấy chuyện đó ra để uy hiếp Adam. Nghe tới đây, sắc mặt của Lâm Chính trông vô cùng khó coi. “Cô còn ngốc nghếch hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa", Lâm Chính trừng mắt. “Chủ tịch Lâm... tôi cũng hết cách rồi... , Ngải Hồng không biết phải làm thế nào. “Thi thể đang ở đâu, tìm được chưa?”“Bị thiêu rồi”. “Nếu như cô nhỉ viện bị dỡ thì tôi sẽ bỏ tiền ra đầu tư xây lại, sắp xếp cho tất cả những người bên trong. Còn khi dỡ thì tôi sẽ không đi ngăn lại đâu” “Chủ tịch Lâm, sao có thể như vậy được?” “Có gì mà không được! Cô ngăn cản việc dỡ cô nhỉ viện, cô không hề cân nhắc tới những người sống trong đó mà chỉ nghĩ cho chính mình. Cô không nỡ từ bỏ cô nhỉ viện, vì đó là nơi từ nhỏ cô lớn lên. Nó trở thành một phần trong ký ức của cô, vì vậy cô tìm mọi cách để ngăn lại. Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng, thực ra những người ở bên trong đó họ đã sớm muốn ra đi từ lâu không? Bao nhiêu năm rồi, cái cô nhi viện đó chẳng phải là cũ rách lắm rồi sao. Bọn họ cũng không chịu nổi sự quấy nhiễu của bang Hắc Sa nữa rồi. Tại sao lại không tác thành cho họ?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Ngải Hồng Ngải Hồng nghe như sét đánh ngang tai.