Ai cũng cảm thấy choáng váng. Họ sững sờ nhìn Trang Mặc Long. Bốn bề im lặng như tờ. Ngoài tiếng huyên náo của quan khách ở bên ngoài thì không còn bất kỳ âm thanh gì khác. Một lúc sau... “Mặc Long”, một trưởng bối của nhà họ Trang vội vàng lao lên đỡ lấy Trang Mặc Long. “Mặc Long, anh không sao chứ?” “Cậu thế nào rồi?” “Sao lại thế này?”, mấy người Trang Hồng Nhạn cũng vội vàng lao tới tỏ vẻ quan tâm. Trang Thạch và Trang Nam Phi cảm thấy đầu óc trống rỗng. Tần Minh đã tạo ra tất cả sao? Tần Minh từ khi nào... trở nên lợi hại như vậy chứ? “Tôi không sao... tôi chỉ... chỉ hơi... khinh suất chút thôi... ”, được người khác đỡ dậy, Trang Mặc Long lau máu ở khóe miệng, còn chưa lau xong thì đã lại ho kịch liệt. “Khụ khụ... ” Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, mọi người bàng hoàng. “Nếu anh đã không sao thì tiếp tục đi”, lúc này Tần Minh lên tiếng. Đám đông giật mình, quay qua nhìn. Tần Minh bước tới. “Tần Minh, cuộc đấu đã kết thúc rồi, cậu còn định làm gì vậy?”, một người khác lên tiếng. “Kết thúc sao? Tôi đã nghe thấy Trang Mặc Long nhận thua đâu”, Tần Minh nói. “Điều này... ”, người kia không biết phải trả lời thế nào. Advertisement Trang Mặc Long bặm môi, để lộ vẻ uất hận. Nếu mà nhận thua thì khác gì là quỳ trước mặt Tần Minh chứ. Vậy thì anh ta biết giấu mặt đi đâu? Tới khi đó cũng sẽ bị những người khác trong gia tộc xì xầm bàn tán nữa. Dù sao thì Tần Minh cũng chỉ là con riêng thôi mà. “Trang Mặc Long, anh còn không nhận thua?”, Trang Nam Phi hét lên. “Nhận thua cái gì? Tôi chưa thua”, Trang Mặc Long không nhịn được nữa, anh ta gào lên, đẩy mọi người ra và lao về phía Tần Minh. Vụt! Thanh kiếm sắc bén phát ra màu đỏ máu. “Huyết Long Kiếm Pháp!”, có người kêu lên. Vào lúc này, Trang Mặc Long đã phải sử dụng kiếm pháp mạnh nhất, đáng tự hào nhất của mình. Huyết Long Kiếm Pháp của Trang Mặc Long đã tu luyện tới cấp sáu, mũi kiếm như rồng lượn, biến hóa khôn lường và bất bại. Chỉ với kiếm thế này thôi thì đã không thể cản lại được rồi chứ đứng nói tới uy lực của nó. “Tần Minh cẩn thận”, Trang Nam Phi kêu lên. “Tần Minh, tránh đi”, Trang Thạch xông tới, định đỡ giúp Tần Minh. Thế nhưng kiếm thế quá mạnh, ông ta không thể nào tiếp cận được. Nhát kiếm này là vô địch. Đám đông trố tròn mắt, cảm giác tim muốn rớt ra ngoài. Kiếm thế khủng khiếp như vậy e rằng Tần Minh sẽ mất mạng mất. Trang Mặc Long quá độc ác! Nhiều người có cùng suy nghĩ. Thế nhưng một giây sau... Một âm thanh kỳ lại vang lên và ngay sau đó... Vụt... Một luồng sức mạnh khác phát ra từ vị trí của Tần Minh. Đó là kiếm thế. Kiếm thế Huyết Long Kiếm Pháp của Trang Mặc Long đã bị đánh tản ra. Đám đông tưởng chừng như bị sét đánh, tất cả đều bàng hoàng... Chỉ thấy Tần Minh đưa tay lên, ngón tay kẹp chặt thanh kiếm của Trang Mặc Long. Thanh trường kiếm đã phải khựng lại khi chỉ còn cách Tần Minh có vài phân. “Không thể nào”, có người hét lớn. Trang Mặc Long trố tròn mắt, toát mồ hôi hột. Anh ta run rẩy nhìn Tần Minh. Đường kiếm của anh ta... đã bị Tần Minh đỡ gọn! Sao lại thế này chứ? Tần Minh... rốt cuộc mạnh tới mức nào vậy? “Thú vị”, Tần Minh với ánh mắt lạnh như băng bẻ mạnh tay. Cạch! Thanh kiếm trong tay Trang Mặc Long gãy làm hai, sau đó ngón tay của anh nhanh như cắt đâm về phía Trang Mặc Long. Rõ ràng là anh muốn kết thúc trận đấu này. “Tần Minh! Cậu làm gì vậy?” “Dừng tay”, đám đông ní thở, như muốn phát điên. Đúng lúc này, một bóng hình tiếp cận Tần Minh và đạp cậu ta ra. Tần Minh chau mày, nhìn cú đạp và đành phải lùi lại. Rầm! Cú đạp vào lao thẳng tới, Tần Minh dùng tay chặn lại, thế nhưng do quá đường đột thế nên cũng khiến Tần Minh loạng choạng, suýt ngã. “Anh cả”, Trang Thạch vội vàng tới đỡ Tần Minh dậy, nhìn người trước mặt với vẻ tức giận. Đó chính là Trang Thái Thanh. “Tần Minh, cậu quá to gan, định giết chết Mặc Long sao?”, Trang Thái Thanh quát lớn. “Tôi giết anh ta thì bác ngăn lại, vừa rồi anh ta muốn giết tôi thì sao bác không làm điều tương tự? Bác cả, có phải là bác thiên vị không?”, Tần Minh nói bằng vẻ vô cảm. Trang Thái Thanh mặt lúc đỏ lúc trắng, ông ta không biết phải đáp lại như thế nào: “Đừng gọi tôi là bác, nhà họ Trang chúng tôi không có người như cậu”. “Bác cả, sao bác có thể nói như vậy chứ?”, Trang Nam Phí tái mặt. “Anh cả, dù sao thì Tần Minh cũng là con của em, anh làm vậy có phải là hơi quá đáng không?”, Trang Thạch nghiến răng. “Có gì mà quá đáng? Tôi chỉ nói sự thật mà thôi! Cậu ta họ Tần, không phải họ Trang”, Trang Thái Thanh hừ giọng. “Anh... ”, Trang Thạch tức lắm. “Thôi bỏ đi bố, đấu võ mồm với họ có ý nghĩa gì, dù sao thì Tần Minh cũng thắng rồi. Vậy là đủ rồi. Chúng ta còn bận tâm điều gì nữa?”, Trang Nam Phi kéo tay Trang Thạch, khẽ nói. “Con nói đúng, những người này vốn không ưa chúng ta, Tần Minh thắng rồi thì chẳng khác gì tát thẳng vào mặt họ. Bố nên vui mừng mới phải. Hà tất phải so đo? Nam Phi, Tần Minh, chúng ta đi”, Trang Thạch hừ giọng, đưa Trang Nam Phi và Tần Minh rời đi. “Đứng lại... ”, Trang Mặc Long vẫn cảm thấy không cam tâm, định giữ bọn họ lại nhưng đã bị Trang Thái Thanh ngăn bước. “Cháu còn thấy chưa đủ mất mặt à?”, Trang Thái Thanh trầm giọng. “Bác! Cháu... ” “Được rồi, cháu cũng đừng giải thích nữa! Tần Minh không phải là người mà cháu đối phó được đâu. Tém tém lại”. “Không để nó thì để ai?” “Có thể Tần Minh sẽ càng phù hợp hơn ạ”. “Phù hợp hơn sao? Hồng Nhạn, cậu ta mà bước lên thì chúng ta biết giấu mặt đi đâu. Cậu ta họ Tần, là con riêng của chú tư, danh không chính, ngôn không thuận. Nếu cậu ra ta mặt thì khác gì chúng ta trở thành trò cười cho thiên ạ? Không được, tuyệt đối không được. Vẫn phải để Mặc Long ra mặt”, Trang Thái Thanh lắc đầu. Trang Hồng Nhạn do dự, cuối cùng cũng vẫn gật đầu. Thế nhưng không biết tại sao mà cô ta cảm thấy vô cùng bất an.