“Ai?”. Các đệ tử canh giữ bên cạnh nước Thoát Thai Hoán Cốt phát hiện có người đến gần, lập tức quát lên. Bọn họ vừa định chạy đến xem thì lại bị mấy cây châm bạc đâm vào người, đứng sững tại chỗ không thể động đậy. “Hả?”. Hoa Huyền ngồi nhập định bên cạnh hồ nước lập tức tức mở mắt ra, nhìn về phía đó. Thấy có người đến gần, cô ta lập tức đứng dậy đầy vẻ cảnh giác. “Là người nào đến đây? Đêm hôm chạy đến trước hồ Thoát Thai Hoán Cốt có việc gì sao?", Hoa Huyền thận trọng quát khẽ. Nhưng người kia không trả lời. Hai cây châm bạc bắn về phía Hoa Huyền. Sắc mặt cô ta biến đổi, vội vàng né tránh. Châm bạc cực kỳ nhanh, mũi châm lóe lên ánh sáng, vô cùng đáng sợ. May là thân pháp của Hoa Huyền không tệ, kinh hãi tránh được. Nhưng sau khi cô ta đứng vững lại thì thấy trước mặt xuất hiện một người. Đó chính là Lâm Chính! “Thần y Lâm?”, Hoa Huyền kêu lên. Đợi cô ta phản ứng lại, một cánh tay đã điểm huyệt cô ta. Trong nháy mắt, Hoa Huyền không thể động đậy. Sắc mặt cô ta không được tự nhiên, ánh mắt nghiêm nghị: “Thần y Lâm, không phải anh đang ở cấm địa sao? Theo tôi được biết, Thánh Nữ đích thân canh giữ lối vào cấm địa, sao anh lại vượt được cô ấy ra ngoài?”. “Chuyện này không cần cô quan tâm, cô Hoa Huyền!”. Lâm Chính không giải thích, đi thẳng đến bên hồ nước thánh, vốc một ít đưa lên mũi ngửi. “Sao? Lẽ nào thần y Lâm cũng có hứng thú với nước hồ này?”, Hoa Huyền thản nhiên hỏi. “Đương nhiên! Đây là nước dùng dược liệu xa xưa kết hợp với bí pháp để điều chế, công hiệu của nó không tầm thường”. “Nếu đã như vậy, sao thần y Lâm không vào hồ hưởng thụ thử xem?”, Hoa Huyền nói. Cô ta hi vọng thần y Lâm xuống hồ, bị hiệu quả của nước Thoát Thai Hoán Cốt ăn mòn, vì thế mà chết, như vậy thì bọn họ cũng được an toàn. Advertisement Nhưng cô ta biết chuyện này là không thể. Nếu anh đã mạo danh Kỳ Lân vào Hồng Nhan Cốc, vậy thì anh cũng sẽ có hiểu biết nhất định về nước Thoát Thai Hoán Cốt. Hoa Huyền cảm thấy hơi bất lực. Đúng lúc này. Soạt! Tiếng nước vang lên. Cô ta mở lớn mắt, lại thấy Lâm Chính nhảy thẳng vào trong nước, ngâm cả người vào hồ nước. “Cái gì?”, cô ta há miệng. Mặc dù cơ thể không thể động đậy, nhưng sự chấn động và vui mừng trong lòng lại khó có thể kìm chế. Chẳng lẽ tên đó không biết đặc tính của nước Thoát Thai Hoán Cốt? Cho dù anh không chết vì nước hồ thì ít nhất cũng sẽ mất ký ức! Nước Thoát Thai Hoán Cốt ảnh hưởng rất lớn tới đại não, đợi thần y Lâm ra khỏi hồ nước, chắc chắn anh sẽ mất đi tất cả ký ức trước kia. Lúc đó có lẽ có thể dùng lời nói khiến anh khuất phục! Nghĩ đến đó, ánh mắt Hoa Huyền toát ra vẻ nóng bỏng. Nhưng… Lâm Chính vào hồ nước gần một phút. Sau đó, soạt một tiếng, anh lại ngoi lên từ dưới hồ, trèo lên bờ. Hình như anh đang suy nghĩ gì đó, sau khi lên bờ thì cứ nhìn chằm chằm hồ nước. Chốc lát sau, anh lấy vài chiếc lọ từ trong túi nhỏ đặt bên cạnh ra, ném thuốc bột và dược liệu kỳ quái vào trong hồ. Nhìn thấy cảnh ấy, Hoa Huyền hơi ngẩn ra. Cô ta há hốc miệng: “Thần y Lâm, anh… anh… đang làm gì vậy?” “Tôi nói với cô thì có tác dụng gì? Cô có thể thay đổi được gì không?”, Lâm Chính tiếp tục lo việc của mình, không quay đầu. “Vậy anh… không sao à?”, Hoa Huyền ngạc nhiên hỏi. Lâm Chính quay đầu lại nhìn cô ta, khẽ cười hỏi: “Sao? Cô nghĩ hồ nước này có thể xóa ký ức của tôi?” “Chuyện đó…”. Lâm Chính lắc đầu, sau đó đứng dậy, lại nhảy vào trong hồ nước. Lần này, anh ngồi khoanh chân dưới đáy hồ, nín thở ngồi thiền. Hoa Huyền vô cùng kinh ngạc, cũng không rõ rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì. Cô ta chỉ nhìn thấy nước hồ vốn bình lặng đột nhiên bốc lên lượng lớn khói trắng. Ục ục ục… Bề mặt hồ nước cũng nổi lên rất nhiều bong bóng, giống như nước sôi bốc hơi. “Rốt cuộc anh… đang làm gì vậy?”. Hoa Huyền lẩm bẩm. … Lối vào cấm địa. Ầm! Một tiếng động nặng nề vang lên. Thánh Nữ liên tục lùi ra sau, bàn chân không lớn in từng dấu chân thật sâu trên mặt đất. Đợi cô ta đứng vững. “Phụt…”. Bên môi Thánh Nữ trào máu. “Thánh Nữ đại nhân!”. “Thánh Nữ đại nhân! Cô sao rồi?”. “Cô không sao chứ?”. Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh bao vây lại. “Tránh ra!”. Thánh Nữ đẩy người xung quanh ra, lạnh lùng nhìn quái nhân ở phía trước. Lúc này bên cạnh quái nhân toàn là thi thể của đệ tử Hồng Nhan Cốc. Nhưng quái nhân cũng không dễ chịu, trên dưới toàn thân toàn là vết thương, trông có vẻ bị thương không nhẹ hơn Thánh nữ. “Ranh con… Không tồi! Rất không tồi! Không ngờ con khốn kia lại có thể dạy ra người có thực lực như cô! Đúng là khiến người ta bất ngờ! Chỉ là cô không giết tôi… e rằng không dễ như vậy! Ha ha ha ha…”, quái nhân nhếch miệng cười, răng dính đầy máu. “Hừ! Loại chuột nhắt đợi chết, xem tôi lấy đầu ông xuống!”. Thánh Nữ quát lên, giậm chân xông tới, định tấn công lần nữa. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói to rõ hùng hồn truyền tới phía này. “Đồ đệ mau lùi lại! Người đó để ta giết!”. Giọng nói đó vang lên, tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc đều run rẩy, nhìn về phía người nói. “Là cốc chủ?”. Thánh Nữ ngước mắt, kêu lên. “Cái gì? Cốc chủ đến rồi sao?”. “Cốc chủ!”. “Bái kiến cốc chủ!”. “Đệ tử bái kiến cốc chủ!”. “Bái kiến cốc chủ!”. Mọi người đều quỳ một gối xuống, quỳ bái theo hướng phát ra tiếng nói, mỗi người đều vô cùng thành kính. Thánh Nữ cũng không ngoại lệ. “Sư muội?”. Bà ta đứng giữa không trung trên một ngọn núi, từ trên cao nhìn xuống quái nhân. “Sư huynh, đã lâu không gặp!”. “Phải, không ngờ mấy năm không gặp được bà, bà càng lúc càng trẻ, còn tôi lại đầy vẻ phong trần, vô cùng già nua”, quái nhân cười nói, trong giọng nói đầy sự cảm khái. “Ông biết nó chứng tỏ điều gì không? Chứng tỏ quyết định của tôi năm xưa là đúng đắn. Ông chung quy chỉ là một người phàm! Còn tôi… đã chạm đến ngưỡng cửa đại đạo, tôi sẽ hóa thành tiên!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc kiêu ngạo nói.