“A!”. Lâm Nhược Nam kinh ngạc la lên, vung tay đánh trả. Tốc độ của cô ta rất nhanh, tuy tay không to, nhưng chưởng lực tung ra lại cực kỳ đáng sợ, gần như một chưởng là có thể đánh bay một người. Keng! Một bóng người ngã xuống bàn bên cạnh, chén đũa trên bàn đều rơi xuống đất, vỡ tan tành. “Á!”. Người trong nhà hàng đều hét lên. Nhân viên cũng bị dọa chạy ra ngoài, có người đã báo cảnh sát. Nhưng trong thời gian ngắn sao cảnh sát có thể đuổi tới ngay được? Lâm Nhược Nam chỉ có thể dùng sức một mình mình đối kháng với những người này. Nhưng một người thì khó đối phó với kẻ địch đông, chỉ giao đấu được chưa tới một phút, Lâm Nhược Nam đã bị thương nhiều chỗ, khó mà chống đỡ. Rầm! Lâm Nhược Nam bị đá ngã ra đất, đau đến mức không dậy nổi. Cô ta ôm bụng, mặt toát đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn người trước mặt, sau đó lại nhìn về phía Lâm Chính, hét lên: “Mau… Mau cứu tôi! Mau dẫn tôi rời khỏi đây!”. “Được!”. Lâm Chính gật đầu, đi thẳng về phía trước, dìu Lâm Nhược Nam dậy. “Nhóc, cậu là ai?”. “Muốn chết hay sao?”. Người đi đầu dữ tợn quát, lập tức bổ nhào tới, muốn ra tay với Lâm Chính. Đúng lúc đó, một giọng hét vang lên: “Dừng tay lại hết cho tôi!”. Advertisement “Hả?”. Mọi người dừng lại, quay đầu nhìn. Một người đàn ông tuấn tú mặc áo thời Đường xuất hiện ở cổng lớn từ lúc nào không hay. “Đó là ai?”. “Chưa từng thấy!”. Mấy người ghé tai nhau, vô cùng nghi hoặc. “Thanh niên, cậu là ai?”, người đàn ông đi đầu hỏi người đàn ông mặc áo thời Đường. Người đàn ông lại lạnh lùng hừ một tiếng, trả lời một cách khí khái: “Tôi là ông chủ của quán này, tôi tên Bào An Thủy! Mọi người gây sự ở nhà hàng của tôi có phải không thích hợp lắm không?”. “Bào An Thủy? Nhà họ Bào?”. Mấy người họ đều biến sắc. “Hóa ra là cậu cả của nhà họ Bào, thất lễ. Cậu Bào, chúng tôi có chút hiểu lầm với cô gái này, cũng không biết nhà hàng này là của cậu. Hay là thế này, mọi tổn thất của nhà hàng ngày hôm nay tôi sẽ đền lại gấp đôi, còn cô gái này chúng tôi sẽ đưa đi tự mình xử lý, có được không?”, người đàn ông mặc Âu phục cười gượng. Nhưng hắn vừa nói ra câu đó... “Vù!”. Bào An Thủy đột nhiên lao nhanh tới giống như cơn gió lốc, vung tay tát mạnh vào mặt người đàn ông đó. Bốp! Tiếng tát to rõ vang lên. Người đàn ông đó lập tức bị tát ngã ra đất, miệng phun ra mấy chiếc răng lẫn máu. “Đại ca!”. Đám người sững sờ. “Anh là cái thá gì mà dám tùy tiện đưa khách của tôi đi? Tưởng mình là nhân vật nào to lớn à?”. Bào An Thủy lạnh lùng nói. Người đó ôm mặt, run rẩy không dám lên tiếng. “Người đâu!”. Bào An Thủy ngẩng đầu quát lên. “Cậu cả!”. Nhiều người chạy đến bên ngoài cửa, ai nấy đều là cao thủ luyện võ. “Đưa mấy người này đi, giải quyết cho tốt!”, Bào An Thủy quát lên. “Vâng!”. Đám tay chân đều xông lên, bắt đám người đó lôi ra ngoài. “Cậu Bào, đừng mà! Cậu Bào!”. “Tha cho chúng tôi đi!”. Bọn họ hét lên, nhưng không thể phản kháng. Chẳng mấy chốc, người đã bị lôi ra ra khỏi nhà hàng. Lâm Nhược Nam không tin nổi nhìn cảnh đó, Lâm Chính liên tục nhíu mày. Bào An Thủy? Từ lúc nào mà Giang Thành lại có nhân vật như thế? Hơn nữa, những tay chân vừa rồi kéo đám người đó rời đi không phải người luyện võ bình thường, trên người bọn họ toàn là sát khí. E rằng những người bị bắt đi sẽ bị xử lý… “Cô không sao chứ?”, Bào An Thủy vội vàng tiến tới, quan tâm hỏi Lâm Nhược Nam. “Hả? Tôi… Tôi không sao, không sao…”, gò má Lâm Nhược Nam đỏ lên, vội cúi đầu nói. “Không sao thì tốt. Thực sự xin lỗi cô, đã để cô kinh hãi rồi. Cô dùng bữa ở nhà hàng của tôi lại xảy ra chuyện thế này, là tôi tiếp đãi không chu toàn, xin lỗi!”, Bào An Thủy không ngừng tự trách. “Không sao, không sao…”, Lâm Nhược Nam vội vàng xua tay. “Thế này vậy, tôi thấy cô cũng đã bị thương. Nếu cô không ngại, tôi đưa cô đến y quán của nhà tôi mở xử lý vết thương chút nhé?”. “Cái đó… không cần đâu…”, Lâm Nhược Nam không muốn có thêm rắc rối. Dù sao bây giờ cô ta cũng đang lánh nạn, cô ta đã bị nhà họ Lâm truy nã, không thể chạy lung tung nữa. “Dường như cô không mấy yên tâm về tôi. Hay là thế này, đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này cô có khó khăn gì, dù là tiền hay là quan hệ, hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô”, Bào An Thủy lấy một tấm danh thiếp ra, đưa tới. Lâm Nhược Nam vui mừng nhận lấy danh thiếp, cười nói: “Cảm ơn anh, anh Bào!”. “Không cần khách sáo!”. Anh ta nói xong thì dẫn người rời đi. Lâm Nhược Nam vội vàng đeo khẩu trang vào, nói với Lâm Chính: “Anh mau dẫn tôi đến nơi anh ở! Thời gian này tôi tạm thời nán lại ở chỗ anh”. “Hả? Không phải cô đến giúp tôi à? Sao còn định đến chỗ tôi nán lại?”, Lâm Chính buồn cười nhìn cô ta. “Được rồi, tôi thừa nhận rồi được chưa? Anh đoán đúng rồi!”, Lâm Nhược Nam hơi nóng nảy đáp. Cô ta biết mình không giấu được nữa. Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cô muốn đến chỗ tôi cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, cô đừng liên lụy đến tôi!”. “Yên tâm, tôi sẽ nấp thật kỹ, người nhà họ Lâm sẽ không tìm đến chỗ anh đâu! Đợi qua một thời gian, sóng gió giảm bớt, tôi sẽ rời đi, không ảnh hưởng gì đến anh đâu. Đợi khi nào tôi thoát thân được, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!”. “Cô không nghe thì thôi. Tôi phải nói rõ trước, cô đến ở chỗ tôi thì được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”. “Điều kiện gì?”. “Tôi muốn biết tin tức mới nhất về nhà họ Lâm!”. Lâm Chính nghiêng đầu, nói: “Liên quan đến nhà họ Lâm, cô biết được bao nhiêu thì nói với tôi bấy nhiêu!”.