Lâm Nhược Nam không có lựa chọn. Cô ta rất muốn im lặng không nói, nhưng lại vô dụng! Người đàn ông đeo mặt nạ sắt biết quá nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lâm, dù cô ta muốn nói dối cũng không được. Lâm Nhược Nam chỉ có thể đau khổ tuyệt vọng nói ra lối vào cấm địa của nhà họ Lâm. “Anh có thể hứa đừng nói với ai là tôi cho anh biết chuyện này được không? Ngoài ra, có thể đưa tôi rời khỏi đây được không?”, Lâm Nhược Nam khóc lóc, gần như sắp suy sụp. “Được”. Người đàn ông gật đầu, bình tĩnh nói: “Đưa cô ta đến sân bay ngay đi”. “Vâng”, tài xế gật đầu. “Đặt giúp tôi một vé máy bay, tôi muốn rời khỏi Yên Kinh!”. “Cô muốn đi đâu?”, người đàn ông hỏi. Lâm Nhược Nam ôm đầu, đau khổ không thôi. Cô ta phát hiện mình không đi đâu được cả. Nếu đến chỗ bạn bè, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Lâm bắt lại. Nếu ra nước ngoài, không ai thân thích cũng khó mà đặt chân, những chỗ quen cũng bị nhà họ Lâm nắm được tin tức, một khi đi đến đó ắt sẽ tự chui đầu vào lưới. Làm sao đây? Lâm Nhược Nam rất đau khổ. Đúng lúc này, trong đầu cô ta lóe lên một ý nghĩ, giống như nghĩ tới chuyện gì, vội nói: “Đưa tôi đến Giang Thành!”. “Giang Thành?”. Người đàn ông nhíu mày, nhưng không phản đối, dặn tài xế một câu, sau đó xuống xe. Xe rời đi. Cùng lúc đó, một vài bóng người đi tới. “Chủ tịch Lâm, để chúng tôi đi cùng cậu đi”, một giọng nói khàn khàn già nua vang lên. Hóa ra người đàn ông đeo mặt nạ chính là Lâm Chính. Sau lưng anh là Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và vài người khác. Lần này bọn họ đi cùng người của nhà họ Hắc đến Yên Kinh. “Hắc Ngọc Thiên dẫn người của nhà họ Hắc đến gây rối ở cổng lớn, phân tán sự chú ý của người nhà họ Lâm, bây giờ là thời cơ tốt nhất để vào cấm địa. Những năm qua, tôi không biết lối vào cấm địa ở đâu, dù sao chỉ có lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lâm mới có thể nắm được bí mật này. Nhưng bây giờ đã biết lối vào ở đâu, sao tôi có thể bỏ lỡ?”. Lâm Chính để lộ ý chí chiến đấu. “Chủ tịch Lâm, trong cấm địa của người nhà họ Lâm có cái gì?”. Tào Tùng Dương ở phía sau cẩn thận hỏi. “Rất nhiều thứ, không đếm xuể, cũng không nói rõ được. Đừng tưởng lối vào này nằm trong thành phố, cấm địa lại nối liền với lòng đất. Cấm địa rộng lớn, thứ cất giấu trong đó cũng không ít! Tôi ví dụ với các ông, một phần y thuật mà tôi học được đến từ những thứ được cất giấu trong cấm địa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói. “Cái gì?”. Tào Tùng Dương kinh ngạc, đỏ cả mắt. Ông ta đã được nhìn thấy y thuật của thần y Lâm! Ông ta chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung: Xuất quỷ nhập thần, có một không hai! Y thuật thế này Tào Tùng Dương tự thấy không bằng. Ông ta cũng không ngờ Lâm Chính lại vui lòng truyền dạy cho ông ta một ít. Hôm nay biết được y thuật của thần y Lâm có một phần đến từ cấm địa này… Sao Tào Tùng Dương không đỏ mắt? Ông ta cũng là người học y, đương nhiên muốn vào cấm địa xem một lần. “Tào trưởng lão có muốn đi vào cấm địa không?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta, hỏi. “Không dám, không dám… sao tôi dám có ý đồ với đồ vật của thần y Lâm?”, Tào Tùng Dương vội vàng lắc đầu. “Tào trưởng lão không cần phải thế. Nếu ông muốn đi thì tôi có thể dẫn ông vào xem sao, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ông”, Lâm Chính nói. “Lối vào cấm địa có nhiều cao thủ trông giữ lắm sao?”, Tào Tùng Dương hỏi. “Không có, lối vào không có ai, không có người canh gác”, Lâm Chính lắc đầu. “Thế thì có nguy hiểm gì được?”. “Lối vào trong cấm địa có bố trí cơ quan truyền thừa nghìn năm của nhà họ Mặc, hơn nữa, mỗi một cơ quan đều là cơ quan chí mạng. Nếu Tào trưởng lão có lòng tin có thể tránh được cơ quan thuật của nhà họ Mặc thì có thể đi theo tôi”, Lâm Chính nói. “Cái gì? Cơ quan… nhà họ Mặc?”. Tào Tùng Dương tái mặt. Nguyên Tinh cũng sửng sốt. “Nhà họ Lâm lại có cơ quan nhà họ Mặc? Bọn họ nắm giữ cơ quan thuật của nhà họ Mặc sao?”. “Không phải, chỉ là tổ tiên nhà họ Lâm dùng cơ quan thuật của nhà họ Mặc lúc trước bố trí ở lối vào cấm địa mà thôi. Theo tôi biết, trong vòng một trăm năm, cơ quan của nhà họ Mặc ở lối vào cấm địa đã giết chết một trăm chín mươi sáu người dòm ngó đến cấm địa nhà họ Lâm, có thể thấy trình độ hung hiểm của nó. Lần này đến cấm địa tôi cũng không nắm chắc, cho nên nếu Tào trưởng lão đi, tôi không thể bảo đảm an toàn cho ông”, Lâm Chính nói. “Tôi không đi, tôi không đi!”, Tào Tùng Dương vội vàng xua tay, lắc đầu: “Tôi còn chưa tự đại đến mức đi thử sức với cơ quan nhà họ Mặc, cậu Lâm cứ đi đi!”. Ông ta không muốn chết. “Nếu đã như vậy thì các ông hãy ở đây tiếp ứng cho tôi! Tôi tự vào trong!”. Lâm Chính thở ra một hơi, nhìn con hẻm dài, cất bước đi tới. Vì hình ảnh Lâm Nhược Nam chạy trốn từ cửa sau được camera ghi lại nên rất nhiều người nhà họ Lâm đuổi tới, tụ tập ở cửa sau, nhìn thấy Lâm Chính đeo mặt nạ, dáng vẻ kỳ quái thì lập tức cảnh giác. “Cậu là ai?”. “Đứng lại!”. Người nhà họ Lâm hét lên. Nhưng bọn họ còn chưa nói xong, Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh ở bên này đã xông tới, trong thoáng chốc đã đánh bay những người đó. Một nhóm người nhà họ Lâm ngã ra đất, không cản nổi. Đồng thời, Nguyên Tinh đặt tay lên cánh cửa, đột nhiên dùng sức. Nhưng mấy người họ không quan tâm. “Thần Quân, hãy cẩn thận!”, Nguyên Tinh khom lưng, cung kính nói. “Đợi tôi!”. Lâm Chính khẽ hô, sau đó xông thẳng vào nhà họ Lâm…