“Ồ?”. Nghe được lời đó, Lâm Chính dừng bước, nghiêng đầu nhìn. Rất đông xe ô tô chạy về phía này, bàn ghế trang trí dọc đường đều bị tông nát, xông thẳng vào vườn hoa sau nhà. Trừ bọn họ ra, còn có nhiều bóng người nhảy ra từ bốn phương tám hướng. Bọn họ đều đứng trên tường rào, lạnh lùng nhìn vào bên trong. Khí tức của mỗi người đều vô cùng dày nặng, cao siêu đáng sợ, khiến người ta chấn động. Tất cả đều là cao thủ bậc nhất! Vườn hoa sau nhà lập tức bị bao vây. Mọi người đều kinh hãi. “Không ngờ một nhà họ Thẩm nho nhỏ lại có nhiều cao thủ như vậy! Thần Quân, chúng ta xem thường nhà họ Thẩm rồi”, Nguyên Tinh bước tới trước, khẽ giọng nói. “Ông đối phó được không?”, Lâm Chính hỏi. “Trước mắt thì dư sức”, Nguyên Tinh nói. “Vậy được, những người này giao cho ông, tôi đi giết Thẩm Ngọc Minh!”. Lâm Chính nói xong, đi về phía Thẩm Ngọc Minh. Lúc này Thẩm Ngọc Minh vô cùng kiêu căng, vẻ kính nể và sợ hãi đã biến mất không còn dấu vết. Cao thủ nhà họ Thẩm đã đến, anh ta đã có lòng tin đương nhiên không hề sợ hãi, lập tức thẳng lưng lên, quát: “Chủ tịch Lâm, đứng lại đi!”. Lâm Chính lạnh nhạt nhìn anh ta, nhưng bước chân vẫn không dừng lại. “Họ Lâm kia! Anh thật to gan! Không nghe thấy tôi nói gì sao? Anh xem người nhà họ Thẩm chúng tôi không tồn tại sao?”, Thẩm Ngọc Minh nhíu mày, lại quát lên lần nữa. Nhưng… Lâm Chính vẫn không dừng bước. “Ngọc Minh, cháu lùi ra sau đi!”. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc mặc áo trắng đáp xuống từ trên tường vây, ngăn trước mặt Lâm Chính. “Chú ba!”, Thẩm Ngọc Minh hô lên. “Ừ”. Người đàn ông đầu trọc được gọi là chú ba đó gật đầu, đôi mắt như hổ sói thì lại nhìn chằm chằm Lâm Chính. “Chú ba! Thần y Lâm này thật sự đáng chết! Cháu thấy anh ta hoàn toàn không xem nhà họ Thẩm chúng ta ra gì”, Thẩm Ngọc Minh nói. “Điều đó sao chú lại không biết”, người đàn ông đầu trọc nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu thật là ngang tàng! Tôi biết bây giờ cậu đã khác xưa, nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi cũng không phải người dễ bắt nạt. Cậu ở ngoài hô mưa gọi gió là chuyện của cậu, nhưng nếu cậu tác oai tác quái ở đây… thì không được rồi!”. “Ồ? Thế nên nhà họ Thẩm các người định đấu với tôi sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta, nói. “Thần y Lâm, nhà họ Thẩm chúng tôi không có ý đối đầu với cậu, cũng không muốn đối đầu với cậu, nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi không hề sợ phiền phức! Nếu thần y Lâm đồng ý ngồi xuống bàn bạc với chúng tôi, xóa bỏ hiểu lầm, có lẽ không cần phải tranh đấu!”. “Tôi chỉ hỏi các người một câu, cái chết của Tô Dư là nhà họ Thẩm các người gây ra đúng không?”. “Không biết, tôi… chúng tôi hoàn toàn không biết!”, Thẩm Ngọc Minh vội hô lên. “Không thừa nhận? Cũng không sao!”, trong mắt Lâm Chính lộ ra sự lạnh lẽo, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Hôm nay tôi đến đây chỉ để giết Thẩm Ngọc Minh, nếu nhà họ Thẩm các người dám can thiệp, vậy tôi… sẽ diệt nhà họ Thẩm các người!”. “Láo toét!”. “To gan!”. “Ngông cuồng!”. Người nhà họ Thẩm nổi giận, thi nhau hét lên. “Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng!”, người đàn ông đầu trọc khẽ quát. Lâm Chính không nói, đồng tử đột nhiên dãn ra, người giống như ảo ảnh nhảy vọt về phía ông ta, đồng thời chưởng hóa thành quyền đánh mạnh về phía đó. “Bài Sơn Chưởng!”, người đàn ông đầu trọc cũng hét lên, trở tay đánh tới một chưởng. Ầm! Tiếng nổ vang lên. Quyền chưởng tách ra. Lâm Chính không hề nhúc nhích, còn cơ thể người đàn ông đầu trọc lại hơi run rẩy, vội vàng lùi ra sau. “Chú ba!”. “Ông ba!”. Đám người kia vội vàng đỡ ông ta. “Chú ba, chú không sao chứ?”, Thẩm Ngọc Minh vội hỏi. “Không sao… Không ngờ thực lực của thần y Lâm lại mạnh như vậy. Xem ra lời đồn không phải giả, năng lực của người này đã đạt tới top 10 thiên kiêu!”, ông ta nói. “Vậy… Vậy phải làm sao?”, Thẩm Ngọc Minh kinh hãi hỏi. “Không sao, nơi này là địa bàn của nhà họ Thẩm, có nhiều người nhà họ Thẩm chúng ta ở đây như vậy, sao phải sợ một thần y Lâm?”, ông ta gằn giọng, nói. “Chú ba, thần y Lâm không phải chỉ có một mình, ông lão bên cạnh anh ta cũng lợi hại, phải vô cùng cẩn thận!”. “Ông lão? Đó là ai?”. “Đó…”, Thẩm Ngọc Minh do dự một lúc, sau đó cười nói: “Chắc chỉ là một ông già bình thường thôi, lai lịch cụ thể cháu cũng không rõ”. “Thế à? Vậy được, giải quyết ông ta luôn một thể!”. Ông ta hét lên, lập tức ra lệnh cho tất cả cao thủ nhà họ Thẩm tấn công về phía Lâm Chính. Đại chiến lập tức mở màn. Thẩm Ngọc Minh kinh hãi, liên tục lùi về sau. “Cậu chủ, vì sao không nói thật với chú ba người đó chính là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo?”, tâm phúc ở bên cạnh tiến lại gần, hỏi. “Cậu ngốc à! Nếu để chú ba biết thân phận của người kia đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ không dám đắc tội. Đến lúc đó, gia tộc sẽ đẩy tôi ra gánh tội, chúng ta tiêu đời là cái chắc!”, Thẩm Ngọc Minh nhỏ giọng nói. “Cậu chủ, cậu làm việc cho gia tộc, sao gia tộc lại đẩy cậu ra?”. “Ha, cậu không hiểu gì cả, gia tộc như nhà họ Thẩm chúng ta xưa nay chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu. Nhà họ Thẩm hoàn toàn không biết Đông Hoàng Giáo có quan hệ với thần y Lâm, nếu không thì sao dám đắc tội? Nếu bọn họ biết thì chắc chắn sẽ giao nộp tôi đổi lấy sự hòa giải. Vì vậy nên tôi không thể nói ra, để bọn họ chiến đấu với nhau, không còn cách nào hòa giải thì tôi mới có đường sống!”. “Nhưng mà cậu chủ, làm vậy chẳng phải sẽ hại nhà họ Thẩm hay sao?". “Hừ! Cậu nghĩ quá đơn giản về nhà họ Thẩm chúng tôi rồi! Cậu nghĩ nhà họ Thẩm chúng tôi chỉ có chút năng lực này thôi sao?”. Thẩm Ngọc Minh lộ ra nụ cười nhạt: “Đợi đi, thần y Lâm sẽ phải hối hận vì đã đối địch với nhà họ Thẩm chúng ta”. Người bên cạnh gật đầu. Đúng lúc đó. Rầm rầm rầm… Mấy tiếng động vang lên, vài bóng người bay về phía Thẩm Ngọc Minh, ngã xuống bên cạnh anh ta. Nhìn lại thì hóa ra là cao thủ của nhà họ Thẩm! Trong đó có cả người đàn ông đầu trọc. “Chú ba? Chú…”, Thẩm Ngọc Minh mở lớn mắt, kinh hãi. Người đàn ông không đứng dậy được, miệng toàn máu, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía trước. “Rốt cuộc ông là ai?”, ông ta quát lớn. Mà người đang đi về phía ông ta chính là Nguyên Tinh. “Không phải tôi đã nói với các người rồi sao? Tôi là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, Nguyên Tinh! Nhà họ Thẩm các người ếch ngồi đáy giếng không nhận ra tôi?”. “Thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo?”. Người đàn ông đầu trọc run rẩy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc Minh: “Ngọc Minh, cháu lừa chú?”. “Chú ba, cháu… cháu cũng không biết!”, Thẩm Ngọc Minh run rẩy, vội nói. “Cháu… Chết tiệt!”. Người đàn ông tức giận, nhưng bây giờ không phải lúc dạy dỗ Thẩm Ngọc Minh. Vù! Nguyên Tinh lại xông tới lần nữa, khí thế như cầu vồng, không thể ngăn đỡ. “Dừng lại!”. Cao thủ nhà họ Thẩm ở xung quanh đồng loạt bao vây lại. Người đàn ông đầu trọc dùng hết sức chống đỡ đòn tấn công. Hai bên lại lao vào chiến đấu. Nhà họ Thẩm dựa vào ưu thế nhân số mà chiến đấu ngang tài ngang sức với Nguyên Tinh, tạm thời xem như đã kìm hãm được. “Hay!”. Thẩm Ngọc Minh mừng rỡ. Chốc lát sau, anh ta đột nhiên ý thức được điều gì đó, sắc mặt bỗng chốc trắng nhợt. “Cậu chủ, cậu sao vậy?”, người bên cạnh vội hỏi. “Thần y Lâm đâu rồi?”, Thẩm Ngọc Minh run rẩy hỏi. Người bên cạnh cũng kinh ngạc. Đúng lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên từ sau lưng anh ta. “Tôi ở đây này”. Trong nháy mắt, Thẩm Ngọc Minh cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân. Đợi đến khi xoay người lại mới thấy, Lâm Chính đã đứng sau lưng mình từ lúc nào không hay…