Ai cũng biết rằng gia chủ nhà họ Lữ rất nóng tính. Dám đánh Lữ Tư Triều ra nông nỗi này ở trước mặt mọi người, gia chủ Lữ đương nhiên sẽ không bỏ qua Lâm Chính. Chỉ là sự uy hiếp của ông ta không có bất kỳ tác dụng gì với Lâm Chính! "Tính sổ ư? Ông tính sổ với tôi à? Ông xứng sao?", Lâm Chính liếc nhìn gia chủ Lữ với khuôn mặt không chút biểu cảm. "Mày nói gì cơ?", gia chủ Lữ thở gấp, ngọn lửa giận bùng cháy, phổi như sắp nổ tung, chỉ vào Lâm Chính quát tháo: "Mày nói lại lần nữa xem! Thằng ranh kiêu ngạo!" Những người xung quanh cũng cảm thấy khó tin! Người này hơi kiêu ngạo rồi nhỉ? Ngay cả gia chủ Lữ cũng không coi ra gì, Lâm Chính thật sự cho rằng mình là số một thế giới ư? Nhưng Lâm Chính còn chưa kịp đáp lời, Lưu Mã đã đứng phắt dậy, hừ một tiếng với gia chủ Lữ: "Một gia chủ nhà họ Lữ nhỏ bé, mà oai phong quá nhỉ! Còn dám uy hiếp chúng tôi cơ đấy? Hừ, ông không tự soi vào nước đái mà xem ông là cái thá gì?” “Ông là ai?”, gia chủ Lữ vô cùng tức giận, gào toáng lên. “Tôi tên là Lưu Mã, người của Đông Hoàng Giáo!”, Lưu Mã hô to. "Đông Hoàng Giáo ư?" Gia chủ Lữ lập tức sửng sốt. Nhiều người có mặt cũng không khỏi náo động. "Cái gì? Bọn họ là người của Đông Hoàng Giáo à?" "Chẳng trách thằng ranh này lại kiêu ngạo như vậy! Hóa ra là có người của Đông Hoàng Giáo chống lưng!" "Nhưng vậy thì đã sao? Sau khi giáo chủ của Đông Hoàng Giáo xảy ra chuyện, bây giờ Đông Hoàng Giáo đã sớm chia năm xẻ bảy, thực lực của Đông Hoàng Giáo ngày càng sa sút, không còn như xưa nữa. Nếu thật sự làm to chuyện thì bọn họ chưa chắc đã có thể chèn ép được nhà họ Lữ đâu!" "Đúng vậy, bây giờ Đông Hoàng Giáo có gì đáng tự hào chứ?" Đám quan khách nghiêng đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi. Nhiều người ngồi ở hàng ghế khách quý không hề bất ngờ, bởi vì họ đã biết từ lâu. "Không ngờ người của Đông Hoàng Giáo cũng tới đây!", gia chủ Lữ định thần lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, rồi lại liếc nhìn gia chủ Nam Cung, thấy vẻ mặt bình tĩnh, không chút biểu cảm của Nam Cung Mộng, ông ta chợt hiểu, hóa ra Nam Cung Mộng cũng biết thân phận của những người này. “Không muốn chết thì mau cút khỏi đây, đừng quấy rầy đại hội kén rể!”, Lưu Mã mấy kiên nhẫn hét lên. "Hừ! Người của Đông Hoàng Giáo oai phong quá! Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc ông là ai trong Đông Hoàng Giáo, nhưng từ giọng điệu của ông, liệu Đông Hoàng Giáo có phải do ông xưng vương xưng bá không?", gia chủ Lữ nhìn chằm chằm Lưu Mã, hừ một tiếng, nói. “Ý của ông là gì?”, Lưu Mã cau mày. Nhưng đúng lúc này, một thanh âm hờ hững vang lên từ phía sau đám người. "Ý gì ư? Còn chưa đủ rõ ràng sao? Ở Đông Hoàng Giáo, lời nói của hai người không được tính!" Lưu Mã và Lâm Chính lập tức quay đầu nhìn lại. Một người đàn ông trung niên trong bộ quần áo thời Đường bước ra với một chiếc quạt xếp. Người đàn ông đầu trọc, trên mặt có ria mép, khuôn mặt nở nụ cười, trong đôi mắt lóe lên vẻ mưu mô xảo quyệt. "Ông là... Tạ Thanh Hứa đến từ Chiến Vương Cung?" Lưu Mã lập tức nhận ra người này, thất thanh nói. "Tạ Thanh Hứa là ai?", Lâm Chính đứng trên võ đài, hỏi "Người này là người của Đại trưởng lão Tô Mạc Vân thuộc Chiến Vương Cung. Ông ta là chấp sự của Chiến Vương Cung. Lúc Đông Hoàng Phái xảy ra nội loạn, Tô Mạc Vân muốn phát triển thế lực bên ngoài, củng cố Chiến Vương Cung và mở rộng sức ảnh hưởng của mình nên đã cử Tạ Thanh Hứa rời khỏi Đông Hoàng Giáo, ra ngoài chiêu binh mãi mã! Nghiêm túc mà nói, ông ta chính là người phụ trách phân bộ của Chiến Vương Cung!", Lưu Mã trầm giọng nói. Lâm Chính gật đầu. "Ông tên là Lưu Mã đúng không? Tôi từng nghe nói đến tên của ông, hình như ông là một trong những tổng chấp sự của giáo phái, đáng tiếc ông không có thế lực cũng không có phe phái, chỉ là một kẻ đơn độc! Lưu Mã! Tôi không biết ông lấy đâu ra dũng khí để dùng danh nghĩa của Đông Hoàng Giáo ra ngoài diễu võ dương oai. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, sớm muộn gì, Đông Hoàng Giáo cũng sẽ thuộc về Đại trưởng lão Tô Mạc Vân! Ông ở đây hủy hoại uy phong của Đông Hoàng Giáo chính là đang bôi nhọ trưởng lão của tôi! Tôi sẽ không tha cho ông đâu!", Tạ Thanh Hứa mắng chửi. Thấy vậy, Lưu Mã lập tức bừng tỉnh. Có lẽ Tạ Thanh Hứa vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong Đông Hoàng Giáo... "Hừ! Ngu ngốc!" Lưu Mã lạnh lùng nói. “Khốn nạn!”, Tạ Thanh Hứa nổi giận, lập tức quay người, ôm quyền với Nam Cung Mộng: “Gia chủ Nam Cung, tôi không có ý định phá hỏng đại hội kén rể của ông, thật ra tôi đang dạy dỗ một vài kẻ phản nghịch. Nếu tôi không chỉnh đốn lại bọn chúng thì không chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của giáo phái mà còn khiến đại hội kén rể khó có thể diễn ra một cách thuận lợi. Mong gia chủ Nam Cung cho phép tôi đưa hai người này rời khỏi thế gia Nam Cung! Đưa bọn họ về giáo phái, trừng phạt nghiêm khắc! Không biết gia chủ Nam Cung có chấp thuận không?" Nam Cung Mộng nhíu mày cân nhắc, dường như hơi do dự. Nhưng lúc này, Lâm Chính mở lời. "Lưu Mã, ông ra ngoài với ông ta một chuyến trước đi!" "Vâng!" Lưu Mã cung kính gật đầu. Những lời này khiến mọi người hết sức kinh ngạc. "Tạ Thanh Hứa, gia chủ Lữ, mời!", Lưu Mã hét lên với hai người họ. Gia chủ Lữ nhíu mày. Tạ Thanh Hứa khịt mũi liên tục: "Được, nếu thằng ranh kia muốn ông chết trước thì được thôi! Tôi sẽ lập tức ra ngoài với ông, chúng ta sẽ tính toán món nợ này một cách đàng hoàng!" Nói xong, ông ta sải bước rời khỏi thế gia Nam Cung.