Tô Vân Trì đột nhiên hô to một tiếng, làm cho Trương Tử Hề dừng bước, cũng kinh sợ tất cả mọi người, bọn họ đều đem ánh mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn và Trương Tử Hề quen biết nhau? Chu Tư Y kinh ngạc nhìn Tô Vân Trì, mày dần dần nhíu lại, nàng không nghĩ tới Tô Vân Trì lại nhận thức Trương Tử Hề, nhưng khi nàng quay đầu xem Trương Tử Hề, lại phát hiện bộ dáng Trương Tử Hề lãnh đạm như nhìn người xa lạ. Trương Tử Hề nhăn mặt nhìn Tô Vân Trì suy nghĩ một chút, trong đầu có cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng lại phi thường mơ hồ, mơ hồ tựa như người dưng đã gặp ba ngày trước. Cô nghĩ có lẽ hắn là bạn học cũ thời xa xưa nào đó. Bất quá cô không có ý nguyện muốn ôn chuyện, cô chán ghét ôn chuyện, cũng chán ghét giao tế. Ánh mắt ý bảo Trương Tử Mộng, sau đó nói với Chu Tư Y một câu"đi", bước ra cửa. Chu Tư Y lại cau mày nghi hoặc thật sâu nhìn Tô Vân Trì, liền đi theo Trương Tử Hề. Tô Vân Trì gặp Trương Tử Hề lạnh lùng với mình như thế, rốt cuộc tin tưởng Trương Tử Hề là quên mình thật, làm sao có thể? Không được! Tuyệt đối không được! Hắn cảm thấy tấm chân tình của mình bị cô giẫm đạp, một cỗ tức giận nảy lên, đuổi theo, hô to hơn:"Tử Hề, em chờ đã, anh là Tô Vân Trì. " Trương Tử Mộng đã sớm thu được ánh mắt của Trương Tử Hề, nàng ở lại, thấy Tô Vân Trì muốn đuổi theo, miệng tuy rằng cười, ánh mắt cũng là lạnh như băng, chắn ở cửa, nói với Tô Vân Trì:"Vị tiên sinh này, ngượng ngùng, xin hỏi anh tìm tổng giám đốc của chúng tôi có chuyện gì?" Tô Vân Trì đột nhiên bị ngăn lại, tầm mắt lo lắng lướt qua Trương Tử Mộng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, lại phát hiện đã sớm không thấy thân ảnh Trương Tử Hề, cực độ bất mãn nhìn về phía Trương Tử Mộng, vừa thấy lại ngây người, người này quá giống Trương Tử Hề, không chỉ giống khí chất, ngay cả tướng mạo đều có vài phần tương tự. Mãi cho đến khi sắc mặt Trương Tử Mộng dần dần lạnh xuống, Tô Vân Trì mới phát hiện mình thất lễ, xấu hổ ho khan một chút nói:"Xin chào, tôi là... Tử Hề... ... Tử Hề... ... " Muốn cùng Trương Tử Mộng giải thích quan hệ giữa mình và Trương Tử Hề, Tô Vân Trì mới phát giác không biết nói thế nào, hắn cùng Trương Tử Hề là bạn học sao? Không phải, bởi vì hắn lớn hơn Trương Tử Hề một tuổi; hắn cùng Trương Tử Hề là bằng hữu sao? Không phải, bởi vì hắn trước kia đều ở xa xa nhìn Trương Tử Hề, mặt đối mặt đối thoại cũng chỉ có một lần mà thôi. Trương Tử Mộng nhìn Tô Vân Trì không thể nói ra nguyên cớ, sắc mặt lại nghiêm túc, ngay cả mỉm cười có lệ đều lười duy trì, gặp những thực tập sinh đều hướng bên này tò mò quan vọng, nhíu nhíu mày nhìn Tô Vân Trì nói:"Tiên sinh, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi. " Đi theo Trương Tử Mộng ra cửa, hai người trên hành lang trạm định, Tô Vân Trì nghĩ nghĩ mới nói:"Xin chào, tôi là con trai của tổng tài tập đoàn Tô thị, Tô Vân Trì. " Trương Tử Mộng nghe xong lời này, kinh ngạc nhìn Tô Vân Trì một chút, nhìn kỹ mới phát giác, xác thực hắn cùng Tô Lâm có chút tương tự, nàng cũng biết Tô Lâm có một đệ đệ, chỉ là chưa từng gặp qua, nhưng... ... Không nghĩ tới lại là một người như vậy, Tô Vân Trì thốt ra lời này, không chỉ không có làm cho Trương Tử Mộng xem trọng hắn, ngược lại đối hắn nổi lên khinh bỉ, ở trong lòng nàng, lúc này Tô Vân Trì tựa như phú nhị đại não tàn chỉ biết lấy tiền tài quyền thế trong nhà đến chứng minh thân phận. Nhưng kỳ thật Tô Vân Trì cũng là bất đắc dĩ mới nói ra như vậy, sinh trưởng ở Tô gia, hắn biết hắn giống Trương Tử Hề, trong lúc giao tế đều phải chú ý thân phận, mà hắn cũng vô pháp nói ra lý do có thể thuyết phục Trương Tử Mộng dẫn mình đi gặp Trương Tử Hề, rơi vào đường cùng mới nói như vậy. "Anh là em trai của Tô tỷ?" Trương Tử Mộng cho rằng khí chất của Tô Vân Trì thật sự kém Tô Lâm quá xa, vì thế hỏi lại một câu để xác định. "A, cô cũng nhận thức gia tỷ?" Nghe Trương Tử Mộng nhắc tới Tô Lâm, nhưng lại thân thiết xưng hô "Tô tỷ", Tô Vân Trì tựa hồ gặp được hy vọng, vì thế khẩu khí cũng nhẹ xuống. Nguyên lai là thật, Trương Tử Mộng trong lòng âm thầm lắc đầu, nàng cảm thấy mình đêm nay nên đi tìm Tô Lâm hỏi một chút, vì sao chị ta lại có một đệ đệ như vậy, nàng đã hoàn toàn mất đi ý nguyện cùng Tô Vân Trì tiếp tục trao đổi, đành ra vẻ khó xử nói:"Tô tiên sinh, ngượng ngùng, hiện tại tôi có một số việc cần phải giải quyết. Tôi sẽ thông báo cho tổng giám đốc một tiếng, nếu chị ấy quyết định muốn gặp anh, tôi sẽ thông tri anh. " "A... ... Vậy sao?" Tô Vân Trì nghe Trương Tử Mộng nói như vậy, trong lòng mất mát, mình lại bỏ lỡ một cơ hội gặp mặt Trương Tử Hề, bất quá còn có cơ hội khác, vì thế hắn thật thành khẩn nói với Trương Tử Mộng:"Vậy cô đi đi, cám ơn cô. " "Ừ, không cần khách khí. Tái kiến, Tô tiên sinh. " Trương Tử Mộng lễ phép gật đầu, cùng Tô Vân Trì nói lời từ biệt, cũng không chờ hắn đáp lại, liền đi đến thang máy. Trương Tử Mộng rời đi, Tô Vân Trì đứng ở nơi đó suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ lại càng sinh khí, mà đối tượng hắn tức giận là tỷ tỷ Tô Lâm, trên mặt một cỗ âm trầm, bát thông Tô Lâm di động. Một lát sau chờ Tô Lâm chuyển được điện thoại, hắn cũng không chờ Tô Lâm nói chuyện, liền khó thở chất vấn: "Chị, mấy ngày trước em hỏi chị tổng giám đốc Vu thị Trương Tử Hề có phải là Trương Tử Hề em đang tìm không, vì sao chị lại gạt em nói chỉ là cùng tên mà thôi, còn nữa, vì sao cho tới bây giờ chị cũng không chịu nói cho em biết mọi chuyện về Tử Hề chứ, em là em trai của chị a, rõ ràng chị biết tình ý của em... ... Với cô ấy!" Nói xong, Tô Vân Trì phập phồng chờ đợi Tô Lâm trả lời, qua hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng hít thở, lại không nghe đến câu trả lời. Tức giận trong lòng càng lớn hơn, ngữ khí rất lạnh, hỏi:"Chị,rốt cuộc chị có xem em là em trai của chị không vậy!?" Nói đến đây, Tô Lâm bên kia mới thở dài hồi đáp:"Chị chính là bởi vì xem em là em trai, mới không nói cho em biết. Em và em ấy không có khả năng, bởi vì... ... Em không xứng. " Lời này làm cho Tô Vân Trì khí cực phản cười, ngữ khí mang theo châm chọc hỏi Tô Lâm: "A, em không xứng với cô ấy? Vậy chị cho rằng dạng người gì mới xứng đây?" Tô Lâm trầm mặc một hồi, sau đó mới hồi đáp:"Chỉ có người mà em ấy nhận định thì mới xứng. " Tô Vân Trì cảm thấy Tô Lâm thật buồn cười, Tô Lâm cũng không cấp mình cơ hội đi tiếp cận Trương Tử Hề, dựa vào cái gì liền cho rằng Trương Tử Hề sẽ không nhận định mình? Hắn vừa định phản bác, lại đột nhiên nghe thấy một trận "tút tút"... ... Tô Lâm thế nhưng treo điện thoại. "Ha... ... Haha... ... " Tô Vân Trì nhìn di động nở nụ cười vài tiếng, trong lòng tức giận làm cho hắn cắn chặt hàm răng, thở phì phò. "Shit!" Hung tợn mắng một câu thô tục, Tô Vân Trì quăng điện thoại xuống đất. Trương Tử Hề dẫn Chu Tư Y đi vào thang máy, vẫn chưa nói câu nào, bởi vì cô biết Chu Tư Y đang sinh khí, đợi vào văn phòng rồi hống tiểu thiên hạ thôi. Chuyện của Tô Vân Trì đã sớm bị cô phao không còn một mảnh. Lúc Trương Tử Hề còn nhỏ, Trương Nghiêm Đình liền nhận định đứa con gái này, về sau nhất định sẽ trở thành một thương nhân lợi hại, khi Trương Tử Hề lên cấp hai, hắn liền dẫn cô theo bên người tự mình dạy dỗ, nhưng mà hắn lại không nghĩ rằng, không tự kìm hãm được nhu cầu sinh lý, để cho Trương Tử Hề gặp một mặt không hoàn mỹ của hắn, chứng khiết phích của Trương Tử Hề trực tiếp thăng đến tinh thần khiết phích, cơ hồ phá hủy tiền đồ trở thành thương nhân của Trương Tử Hề. Trương Tử Hề kỳ thật không thích hợp làm thương nhân, tuy cô có tri thức, lý niệm, quyết đoán... ... Nhưng là, cô lại khuyết thiếu thứ trọng yếu nhất,đó là năng lực giao tế, cô chán ghét cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc, làm sao có đủ tư cách trở thành một thương nhân? Điểm ấy Trương Tử Hề cũng biết, cho nên cô cần một người, mình chỉ vững vàng ngồi ở hậu trường bày ra quyết sách, nắm giữ, mà không cần đi xã giao, cô tuyển định Trương Tử Mộng, hai năm, cô dạy Trương Tử Mộng kỹ xảo giao tế mà mình không có cách nào đi thực tiễn, dạy nàng xử lý rất nhiều chuyện tình, hoàn toàn xem Trương Tử Mộng như thế thân. Dần dần, tất cả sự vụ cần đối ngoại, toàn bộ liền giao cho Trương Tử Mộng. Trong khoảng thời gian này, Trương Tử Hề vẫn chưa cùng Chu Tư Y nói chuyện, tiến nhập văn phòng, Trương Tử Hề mới khép cửa lại, đột nhiên ôm lấy Chu Tư Y từ phía sau, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi:"Y nhi, sinh khí sao?" Chu Tư Y lạnh lùng đứng ở nơi đó, tùy ý Trương Tử Hề ôm mình, không phản kháng cũng không trả lời, hoàn toàn dùng "lãnh bạo lực" đối kháng Trương Tử Hề. Trương Tử Hề biết Chu Tư Y vừa muốn cùng mình giận dỗi, ôm Chu Tư Y hơi loạng choạng, phóng nhu ngữ khí yếu thế nói:"Y nhi, đừng nóng giận được không, tôi chỉ tưởng không có lúc nào là không cùng một chỗ với em mà thôi. " Chu Tư Y có thể cảm giác được Trương Tử Hề thiệt tình, nhưng việc này nàng cảm thấy Trương Tử Hề không đúng, chị ấy như thế nào sẽ không biết cẩn thận đâu, rõ ràng bình thường làm chuyện gì đều rất cẩn thận, như thế nào có thể bởi vì mình mà làm ra chuyện như vậy đâu, nếu bởi vì chuyện này mà Trương Tử Hề bị ảnh hưởng thì làm sao bây giờ? Nghe Trương Tử Hề nói như vậy, Chu Tư Y nói không cảm động là giả, tâm nàng gắt gao mềm xuống, thân thể thả lỏng, dựa vào lòng Trương Tử Hề, thở dài một hơi nói:"Hề, chị không nên làm như vậy, đối với chị không tốt. " Trương Tử Hề ôm Chu Tư Y, tay nắm thật chặt, ánh mắt mị lên, thâm trầm nhìn cảnh sắc bên ngoài lớp cửa thủy tinh, tự tin mỉm cười nói:"Y nhi, tin tưởng tôi, Hề của em chưa bao giờ ngốc. " Trương Tử Mộng vừa mới trở lại văn phòng, gặp cửa phòng Trương Tử Hề không có đóng, nàng cảm thấy mình hẳn là nên nói chuyện của Tô Vân Trì cho Trương Tử Hề biết một chút, đi đến cánh cửa khép hờ kia, nhẹ nhàng kêu một tiếng "chị", sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại nhất thời sững sờ ở tại chỗ, nàng xem gặp tỷ tỷ cho tới bây giờ đều chán ghét tiếp xúc người khác, thế nhưng lấy phương thức thân mật như thế, đem nữ sinh đến thực tập kia ôm ở trong lòng... ...