Chu Tư Y nghe nói như thế, không rõ cho nên lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề, không biết vì cái gì chị ấy lại đột nhiên nói lời này, là giải thích? Để mình không cần hiểu lầm chị ấy là một phụ nữ tùy tiện? Hoặc là muốn để cho lòng mình có thể cân bằng một chút? Hoặc là cái gì đó khác? Ý tưởng của Chu Tư Y hoàn toàn sai lầm, Trương Tử Hề chưa từng cần giải thích với người khác cái gì, cô chưa bao giờ quan tâm người khác nhìn cô ra sao. Kỳ thật, Trương Tử Hề nói lời này hoàn toàn không liên quan đến việc hảo tâm hay không hảo tâm, cô chỉ là cảm thấy mình nên đối xử tốt với sủng vật, lúc nào cũng khắc khắc nói rõ cho em ấy, như vậy em ấy mới có thể mang ơn, mới có thể nhớ kỹ mình đối với em ấy hảo. Kỳ thật nụ hôn vừa rồi, Trương Tử Hề chỉ là thử mà thôi. Thử mình thật sự có thể hôn cô gái dưới thân hay không, mà sẽ không cảm thấy ghê tởm bài xích. Kế tiếp... ... Tự nhiên là phải nhấm nháp rồi. Trương Tử Hề muốn làm liền làm, đương nhiên cũng không hỏi ý kiến của Chu Tư Y, lại đem khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi tới gần mặt Chu Tư Y, sau đó hơi hơi phun ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà đè ép đi lên. Chu Tư Y vi lăng nhìn mặt Trương Tử Hề lại đè ép xuống dưới, nhìn đầu lưỡi hồng nhạt vươn ra kia của cô. Hồng nhạt, lại là hồng nhạt, trong đầu nàng đột nhiên dần hiện ra bộ vị phấn hồng sắc ngay ngực Trương Tử Hề mà ban nãy nàng không cẩn thận đã nhìn thấy. Nàng phát giác các bộ vị đặc thù trên người Trương Tử Hề, nhan sắc đều nhạt hơn so với người khác, ngay cả đầu lưỡi cũng nhạt hơn người khác rất nhiều, là phấn hồng như màu hoa đào. Hơn nữa đầu lưỡi Trương Tử Hề thật ướt át, dưới ngọn đèn nhu hoà hơi hơi lóe sáng, Chu Tư Y nguyên bản luôn thấy đầu lưỡi của người khác thập phần ghê tởm, đặc biệt là cái màu đỏ thẫm ướt sũng kia, ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ. Nhưng là lúc này, nàng lại không cảm thấy ghê tởm chút nào, nhìn đầu lưỡi Trương Tử Hề, cảm thấy... ... Thật mê người. Trương Tử Hề cảm thấy mình nên hảo hảo nhấm nháp khuôn miệng mà mình thập phần thích này một chút, cô trực tiếp đè ép đi lên, trước dùng đầu lưỡi điểm điểm môi Chu Tư Y, sau đó nhẹ nhàng mà liếm vài cái. Ừ, cảm giác tốt lắm, môi Chu Tư Y nhuyễn ghê, cô có cảm giác như đang liếm kẹo đường vậy. Chu Tư Y không bài xích, tự nhiên cũng không có phản kháng, nhưng là nàng khẩn trương, cho nên thân thể nàng cứng đờ, không dám nhúc nhích tùy ý Trương Tử Hề nhấm nháp. Đầu lưỡi Trương Tử Hề thật nhuyễn thật nhuyễn, cũng nhiễm ướt môi nàng, trong lòng nàng thế nhưng có ý muốn vươn ra đầu lưỡi, liếm liếm phiến môi bị làm ướt của mình, ngay cả chính nàng cũng đoán không ra vì sao mình sẽ xúc động đến vậy. Hương vị không tồi, Trương Tử Hề quyết định hôn sâu hơn. Cô tuy rằng không cùng người ta hôn môi qua, nhưng cô không phải một người đơn thuần, cô biết cái gì kêu lưỡi hôn... ... Môi cô đặt trên môi Chu Tư Y, nhẹ nói: "Mở miệng ra. " Chu Tư Y rõ ràng cảm giác được khi Trương Tử Hề nói chuyện thì đôi môi cô trương hợp cùng rung động, đồng bộ khiến cho miệng nàng cũng trương hợp và rung động theo, nàng có ảo giác, lời này như là nàng vừa nói ra, hoặc như là hai người cùng nhau nói, nếu không thì nàng đã có thể xác minh dây thanh của mình có rung động không, lời này là xuất từ miệng ai, nàng không xác định được. "Hả?" Trong đầu có điểm hoảng hốt, Chu Tư Y nhất thời không có phản ứng Trương Tử Hề nói cái gì, nghi hoặc "hả" một tiếng. Nhưng là thời điểm nói "hả", miệng nàng mở ra. Trương Tử Hề trực tiếp thân đầu lưỡi đi vào, đôi môi hoàn toàn ngậm lấy cái miệng khả ái kia. Đầu lưỡi xẹt qua răng nanh của nàng, tiến tới chạm được đầu lưỡi nàng, rồi quấn lấy cái lưỡi đinh hương, ở trong khoang miệng Chu Tư Y tận tình triền miên . Trương Tử Hề là lần đầu tiên hôn người ta, cô cũng là sơ học giả, cho nên có rất nhiều kỹ xảo cô không biết, tỷ như nói vấn đề hô hấp. Mà Chu Tư Y lại không hiểu, đầu óc thì trống rỗng, cảm giác phiêu nhiên hùa theo Trương Tử Hề triền miên. Hai người không biết hôn bao lâu, đều cảm giác tựa hồ dưỡng khí càng ngày càng ít, nhưng hai người đều là lần đầu nhấm nháp đến hương vị tuyệt vời... ... Cho nên, Trương Tử Hề không ngừng đòi lấy, cho dù cảm giác được dưỡng khí hơi hơi giảm bớt, vẫn là không chịu bỏ qua mà tiếp tục. Chu Tư Y cũng trầm mê, thiếu dưỡng khí không đủ khiến nàng phản kháng tư vị tuyệt vời này, mãi cho đến khi Trương Tử Hề không thể chịu đựng nổi nữa, mới ly khai môi nhỏ của Chu Tư Y. Hai người tách ra, lập tức đều dùng sức hô hấp (như điên). Trương Tử Hề một bên thở hồng hộc, một bên oán thầm. Bởi vì lúc nhỏ không hiểu chuyện mới đi xem tiểu thuyết ngôn tình, nói cái gì mà thời điểm hôn đối phương, thì chất lỏng trong khoang miệng đối phương đều như mật hoa, mang theo vị ngọt. Hiện tại cô mới biết được, này đều là gạt người, ngẫm lại cũng đúng, như thế nào khả năng, nếu thật sự là ngay cả nước miếng đều ngọt như vậy, cái người bị hôn kia không bị bệnh tiểu đường mới là lạ! Cô chỉ cảm thấy Chu Tư Y như sương sớm đọng trên hoa tươi mỗi sáng, thật thanh thật đạm, lại mang theo vị ngọt rất dịu. Hai người một bên thở, một bên đối diện, ai cũng không nói gì. Trương Tử Hề lúc này giống hài tử mới vừa nếm qua kẹo ngon, vừa nhấm nháp một chút liền lập tức muốn càng nhiều, vì thế không chờ bản thân lấy hơi, cũng không quản Chu Tư Y đã muốn suyễn khí, lại ngoạm lấy miệng Chu Tư Y, hôn nàng thật sâu. Lúc này, Trương Tử Hề đột nhiên cảm thấy hai tay chống có điểm mệt, liền đơn giản một bên hôn sâu, một bên trực tiếp nằm lên người Chu Tư Y. "Ưm... ... " Chu Tư Y bị Trương Tử Hề đột nhiên nhất áp, kìm lòng không đậu khinh ngâm một tiếng, không biết có phải là do phấn khởi làm cho sức lực nàng vượt qua bình thường hay không, nàng tuyệt không cảm thấy Trương Tử Hề nặng, ngược lại là trước ngực đột nhiên cảm giác được hai luồng mềm mại đè ép đi lên, cái cảm giác này chính nàng cũng không biết hình dung như thế nào, thoải mái, kích động, phấn khởi... ... Trương Tử Hề tựa hồ yêu thượng cảm giác khi hôn đôi môi nhỏ đáng yêu của Chu Tư Y, một lần lại một lần hôn sâu không biết mệt mỏi, mỗi lần đều là hôn đến thiếu dưỡng khí nghiêm trọng mới dừng lại thở hổn hển, sau đó lại tiếp tục, và cứ như thế, làm không biết mệt. Hai người không biết hôn bao lâu, tổng cộng hôn bao nhiêu lần, chỉ biết là mình mệt chết đi mệt chết đi, vì thế hai người mới ngừng lại. Trương Tử Hề cảm giác quá mệt mỏi, lười nhúc nhích, trực tiếp ghé vào trên người Chu Tư Y thở phì phò. Mà Chu Tư Y cũng không có khí lực đẩy ra Trương Tử Hề, huống chi nàng cũng không có ý đó, vì thế cứ như vậy mà nằm nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, hai người mới dứt ra. Chu Tư Y nhìn chằm chằm trần nhà, rõ ràng cảm giác bao trùm ở trên người là cặp ngực mềm cùng nhịp tim đập. Thân thể Trương Tử Hề thật nhuyễn, nàng cảm thấy tuy là mình bị đè nặng nhưng lại thập phần thoải mái. Chờ trong lòng chậm rãi bình tĩnh, cũng cảm giác được Trương Tử Hề trên người tựa hồ không nghĩ tái động, hình như cô tưởng nghỉ ngơi, vì thế trong lòng bắt đầu khẩn trương lên, chẳng lẽ chị ấy cứ như vậy tưởng nghỉ ngơi, vậy thì mình xem như là đã "cho" sao? Nếu chị ấy cứ như vậy liền đình chỉ, học phí của mình làm sao bây giờ? Nếu hiện tại đòi chị ấy, vậy có tính là mình chào giá hay không, hôn vài lần sẽ được vạn khối? Nhưng ngày mai chính là ngày báo danh học viện tài chính Thế Khải... ... . "Hề. " Chu Tư Y đột nhiên ở bên tai Trương Tử Hề nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó có điểm không yên mở miệng nói: "Hề, chị... ... Ngày mai chị có thể cho tôi... ... Cho tôi... ... " Trương Tử Hề là phú nhị đại thật, nhưng cô tuyệt đối không phải não tàn, tương phản, cô thập phần thông minh. Cô đã sớm ở hội quán Sủng Ái, xem qua tư liệu của Chu Tư Y, đột nhiên nghe thấy Chu Tư Y nói, cảm giác được giọng nói của nàng không yên cùng khẩn trương, tự nhiên nghĩ đến Chu Tư Y muốn nói cái gì. Vì thế cô không đợi Chu Tư Y nói xong, trực tiếp đánh gãy kêu lên: "Chu Tư Y. " "A... ... Vâng?" Chu Tư Y mở miệng hướng Trương Tử Hề đòi tiền vốn liền khẩn trương không yên, đột nhiên bị Trương Tử Hề kêu một tiếng, đột nhiên lời nói kế tiếp nói không được nữa. Trương Tử Hề như trước miễn cưỡng nằm úp sấp, cũng không có ngẩng đầu, cứ như vậy nhẹ nhàng nói ở bên tai Chu Tư Y: "Nói số tài khoản ngân hàng của em cho tôi biết, ngày mai tôi chuyển hai vạn* qua cho em. " *xấp xỉ 71,340,000 VNĐ Nghiêm khắc mà nói, Trương Tử Hề không phải người tốt, kỳ thật cô là người có tâm lý gian trá nhân, lúc này cô giành nói trước, tránh cho Chu Tư Y xấu hổ, kỳ thật cũng không có hảo tâm gì, cô biết rõ nhân tính, cho nên cô hiểu được, lúc này nếu Chu Tư Y mở miệng hướng cô đòi hỏi, vậy thì sẽ biến thành giao dịch bình thường, cho dù Chu Tư Y hiểu ý cảm tạ cô, nhưng cũng sẽ không khắc sâu. Nhưng trái lại, nếu chính mình chủ động nói với em ấy, như vậy sẽ làm cho thâm ý này càng thêm sâu sắc, Chu Tư Y tự nhiên sẽ cảm ơn mình. Hơn nữa, Trương Tử Hề cũng không phải phú nhị đại não tàn, cho nên cô đại khái hiểu biết học phí một năm đại học ước chừng là bao nhiêu, tiền không thể cho thiếu, nhưng tuyệt đối cũng không thể cho quá nhiều, nếu cho quá nhiều chỉ trong một lần, tiểu sủng vật này nhất định sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của mình.