Từ sau ngày đó trên đường đi gặp Vô Song công tử, Tống Ngâm Tuyết không bao giờ một thân một mình chạy loạn nữa. Nàng một mình lẳng lặng đợi trong phòng, chậm rãi hiểu rõ hoàn cảnh cả Đại Tụng. Cái thời kì này, nhiều nước thế theo thế chân vạc, quốc gia bình thường như nước Đại Tụng có sáu bảnước. Bất quá tuy nói cục diện là nhiều nước theo thế chân vạc, nhưng trong đó có sự phân chia mạnh yếu. Như Đại Tụng, Đại Lương hiện nay là quốc gia có binh lực tương đối mạnh, mà mấy nước khác như Hoa quốc cùng Kiều quốc, bọn họ trứ danh là sản vật phong phú, địa thế xa xôi thì còn lại hai nước là Đông Bình cùng Tây Thần. . . . . . Đại Tụng Nhữ Dương Vương, đã từng là Đại Tướng mang danh bách chiến bách thắng, chỉ tiếc tuổi trẻ mất sớm, chỉ để lại một sản nghiệp lớn này cùng Nhữ Dương Vương phi cũng chỉ có một ái nữ là Ngâm Tuyết. Vì yêu thương thắm thiết, Nhữ Dương Vương phi tự vận theo chồng, lưu lại ái nữ mười tuổi sống một mình. Nhữ Dương quận chúa thừa kế vương vị, lại phải quản lý gia nghiệp khổng lồ, trong vòng một đêm biến thành nữ tử phong vân của nước Đại Tụng . Thân thế hiển hách, cộng thêm bản thân chói lọi, Nhữ Dương quận chúa tuổi còn nhỏ liền có tất thảy những gì mà thường nhân cả đời đều không thể có được, bất quá chỉ tiếc, phụ mẫu đều mất lúc tuổi nàng còn nhỏ, tâm trí phát triển cũng không hoàn thiện, lại thêm bởi vì nàng thân phận cao quý lại không có người quản thúc, dần dà liền biến thành tính cách quái đản ương ngạnh, điêu ngoa kiêu căng hôm nay. “Kỳ thật nói đi nói lại, vị quận chúa điêu ngoa này vẫn là thật đáng thương !” Âm thầm nghĩ, ngoài miệng nói thật nhỏ, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đứng dậy. Đúng lúc này, nha đầu Mân Côi báo lại: “Khởi bẩm quận chúa, Lý tổng quản đến báo cáo sổ sách cho ngài. ”“Lý tổng quản?” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy kinh ngạc, trầm ngâm nói. Thấy vậy, Mân Côi mở miệng trả lời: “Đúng vậy a, chính là tổng quản gia nghiệp cả Nhữ Dương Vương phủ Lý Triệu Lương Lý quản gia a! Hắn không phải mỗi đầu tháng đều hướng quận chúa ngài báo cáo tình huống gia nghiệp lời lỗ một tháng trước của Vương Phủ sao. !”Mân Côi chậm rãi nói, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhíu mày nói: “Mân Côi, ngươi là nói gia nghiệp cả Nhữ Dương Vương phủ này đều do một mình Lý tổng quản trông nom sao?”“Làm sao như vậy được? Gia nghiệp của Nhữ Dương Vương phủ rất là to lớn! Có tiền trang, có tiệm gạo, có hiệu vải, có tửu lâu, có trà quán, còn có trại chăn nuôi. Rất nhiều sản nghiệp, làm sao Lý tổng quản một mình trông nom cho hết? Hắn chẳng qua là có nhiệm vụ quản lý chung, từng cái sản nghiệp của Vương Phủ đều sắp đặt một phân tổng quản phụ trách cụ thể từng hạng mục!”“Phân tổng quản? Mân Côi, ngươi có biết việc Lý tổng quản quản lý các phân tổng quản đã duy trì bao lâu không?”“Duy trì bao lâu a?” Mân Côi nghe vậy nghiêng đầu nghĩ một lát nói:“Hình như là từ sau khi Vương gia cùng Vương Phi qua đời thì bắt đầu ! Khi đó quận chúa tuổi còn nhỏ, có một số việc còn không biết xử lý. ”“Tuổi còn nhỏ?” Tống Ngâm Tuyết lẩm bẩm. Thấy vậy, Mân Côi nghi ngờ: “Quận chúa, ngài hôm nay sao lại quan tâm mấy chuyện này như vậy? Trước kia ngài chỉ cần vừa nghe nói đến sản nghiệp, vừa nghe đến sổ kết toán, liền chuồn mất rồi. . . . . . ”“A, chỉ là trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện hỏi hỏi mà thôi, chúng ta đi thôi, đừng để cho Lý tổng quản chờ sốt ruột. ” Khẽ gật đầu, đi thẳng về phía trước. Sau lưng, Mân Côi nhỏ giọng nói thầm: “Kì quái, lần nào ngài không để cho hắn chờ mòn con mắt, lần này sao lại tích cực vậy nhỉ?”Khó hiểu đi theo sau lưng Tống Ngâm Tuyết cùng tiến vào đại sảnh, chỉ thấy Lý tổng quản một thân thanh sam sớm đã chờ ở đó. “Tham kiến quận chúa!” Cúi người tiến lên, xoay người làm lễ, giọng nói của Lý Triệu Lương như tiếng Hồng Chung (chuông lớn)vang lên. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, đưa tay ra hiệu: “Lý tổng quản không cần đa lễ!”“Tạ quận chúa!” Đứng thẳng thân thể, trên gương mặt hơi mập có chút già nua của Lý Triệu Lương lên một nụ cười, tay hắn vuốt chòm râu hướng Tống Ngâm Tuyết hỏi: “Quận chúa ngày trước vô ý từ trên núi giả té xuống, lão nô bởi vì sự vụ bận rộn không thể đến thăm, lão nô thật là không phải rồi!”“Không có việc gì, không có việc gì, một chút thương tích, không chết người được! Lý tổng quản bận rộn, cả ngày vì vương phủ hao tổn tinh thần, Ngâm Tuyết sao có thể không hiểu đạo lý như thế!”Đường hoàng nói, nghe vậy Lý tổng quản trong lòng buồn bực, khi nào thì Nhữ Dương quận chúa biến thành thông tình đạt lý như vậy, mỗi lần mình đến, nàng không phải trưng ra khuôn mặt thối, một bộ dáng quấy rầy hứng thú của nàng, ngày hôm nay nàng làm sao vậy?“Lý tổng quản, ngươi làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt Lý Triệu Lương nghệch ra, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng mở miệng nói. “Không có, không có gì! Thân thể quận chúa đã không có việc gì, lão nô liền bắt đầu báo cáo kết toán rồi!” Thu hồi tâm thần, Lý tổng quản biểu tình nghiêm túc nói. “Được!” Nghe vậy gật gật đầu, dưới vẻ mặt mỉm cười của Tống Ngâm Tuyết, Lý tổng quản bắt đầu chấp sách hồi báo: “Doanh thu của ngân hàng tư nhân tháng trước lời một ngàn hai trăm lượng bạc, doanh thu tiệm gạo lời năm trăm lượng bạc, tiệm vải lỗ ba trăm lượng bạc, tửu lâu tháng trước lỗ hai trăm lượng bạc. . . . . . ”Lý tổng quản mở miệng báo từng chữ từng câu, nghe vậy trên mặt Tống Ngâm Tuyết mặc dù bất động thanh sắc, nhưng lông mày lại càng nhăn càng chặt. Hừ, lão già này, quả thật là khi dễ ta ngu ngốc không biết gì! Một cái sản nghiệp Nhữ Dương phủ to như vậy, rõ ràng là trụ cột kinh tế của Đại Tụng rồi, Vậy mà hắn báo lên nếu cửa hàng không kiếm được chút lời bé như đầu ruồi, chính là cả tháng lỗ lã, xem ra cái kết toán láo tóet này, thật sự bị người sửa không ít!Tống Ngâm Tuyết khẽ đảo mắt, vừa nghe Lý tổng quản báo cáo, vừa suy nghĩ trong đáy lòng, dựa theo chỉ số thông minh cao vời vợi của nàng kiếp trước, há lại không rõ một ít thủ đoạn lừa gạt kết toán trong buôn bán sao?“Cho nên về tổng thể, tháng trước tình huống thu chi của Vương Phủ cơ bản là cân đối!” Thu quyển sách về, sau khi lên tiếng tổng kết một câu cuối cùng, Lý tổng quản sắc mặt nghiêm túc ngẩng đầu. “Quận chúa, lão nô đã báo cáo xong, nếu như quận chúa có gì nghi vấn có thể đưa ra, nếu không có, lão nô xin phép cáo lui. ” Dựa theo lệ cũ, Lý tổng quản cúi người chuẩn bị rời đi. Bởi vì vị Nhữ Dương quận chúa trước mắt này, không có một lần chính thức hướng chính mình thắc mắc, đều là vẻ mặt hào hứng, biểu lộ ước gì mình rời đi nhanh chút! Hừ, tiểu cô nương chính là tiểu cô nương, hiểu được gì về tài chính buôn bán? Còn không phải để ình chơi đùa trong lòng bàn tay sao!Âm thầm nghĩ, mắt lộ ra một vòng khinh thường cùng chán ghét, thật đúng lúc rơi vào trong mắt Tống Ngâm Tuyết. Thấy vậy, nàng đứng lên, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Chậm đã! Lý tổng quản xin dừng bước –”Thân mình chấn động, lý Triệu Lương khó hiểu xoay người, lần đầu tiên trừng to mắt hỏi: “Quận chúa còn có chuyện gì?”“Lý tổng quản, Ngâm Tuyết tuổi còn nhỏ quá, có một việc không hiểu rõ. Tại sao khi Lý tổng quản báo cáo kết toán thu chi, đều dùng ước chừng, cơ bản, những từ ước lượng xấp xỉ này để hình dung?”“A, hồi bẩm quận chúa, những con số trên sổ sách này là hôm nay vào, ngày mai ra, rất khó có chuẩn xác, lão nô sợ quận chúa nghe quá mức không hiểu, cho nên liền lấy con số ước lượng để thuận tiện cho quận chúa nhớ!” Cười cười trả lời, vẻ mặt Lý Triệu Lương tràn đầy tự tin. Thấy vậy, đáy lòng Tống Ngâm Tuyết cười lạnh một tiếng: lừa dối, còn tiếp tục lừa dối! Coi ta là tiểu hài tử ba tuổi tùy ngươi đùa giỡn a? Hừ, có lẽ Nhữ Dương quận chúa trước kia có thể, nhưng Tống Ngâm Tuyết ta bây giờ, muốn ở đây lừa dối vượt qua kiểm tra? Sợ là không thể tùy tiện thuận theo ý ngươi rồi. Mỉm cười, đi tới trước, Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói: “Lý tổng quản nhiều năm tận tâm tận lực vì vương phủ như vậy, thật sự vất vả cho ngươi. Năm đó phụ mẫu Ngâm Tuyết đều mất, chính mình tuổi lại còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều cần dựa vào Lý tổng quản quan tâm, bất quá bây giờ Ngâm Tuyết đã trưởng thành, đã là người lớn, cho nên có một số việc vẫn muốn hiểu rõ tinh tường thì tốt hơn, bằng không cứ thế mãi, Ngâm Tuyết không cách nào đối mặt cha mẹ linh thiêng ở trên trời rồi, ngươi nói có phải không?”“Dạ, Dạ! Quận chúa thừa kế vương vị, theo lý nên hiểu rõ sản nghiệp quý phủ !” Khom cái lưng già cỗi, gật đầu làm lễ, trong nội tâm Lý Triệu Lương lúc này đã bất an, bất quá hắn cũng chỉ là cảm thấy kỳ quái đối với sự khác thường của Tống Ngâm Tuyết, cũng không có nghĩ sâu thêm một bước. Thấy vậy, tinh quang lóe lên trong mắt Tống Ngâm Tuyết, trên gương mặt tinh mỹ tuyệt luân lộ ra một nụ cười tính toán thanh lệ: “Tốt! Đã như vầy, vậy phiền ti Lý tổng quản đọc thật chi tiết một lần nữa, từng cái báo cáo cho ta nghe một lần a!”