“Cố tổng!” Tôi lúng túng gọi một tiếng. Những người khác lập tức phản ứng kịp, đứng lên, một mực cung kính gọi: “Cố tổng. ” Cố Thanh Thiên mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn chúng tôi rồi sầm mặt rời đi. Tôi và những người khác nhìn nhau. “Tôi xong rồi…” Mặt Tiết Tâm Di trắng bệch, nói: “Khẳng định Cố tổng nghe thấy được…” “Không sao đâu, không phải Cố tổng cũng không nói gì hay sao. ” Lưu Tùng Nguyên khuyên. “Chính bởi vì anh ấy không nói gì tôi mới sợ, anh ấy sẽ nhớ tôi đó!” Tiết Tâm Di thở dài, ngồi đờ ra ở chỗ của mình. Mà tôi cũng hốt hoảng trong lòng, vừa rồi Cố Thanh Thiên đều nghe thấy hết sao? Anh ta sẽ không hiểu lầm cái gì chứ? Những nghĩ lại thì, tôi lo lắng cái này làm gì? Anh ta nghĩ gì thì liên quan gì đến tôi! Buổi chiều khi sắp tan việc, Lương Hảo Ly nhận một cuộc điện thoại. “Đồng Kha Kha!” Cô ấy cầm ống nghe gọi tôi. Tôi mù mờ đứng lên. “Cố tổng tìm cô. ” Cô ấy nhỏ giọng nói. Tôi chợt giật mình một cái, vội vã cầm máy nội bộ trên bàn lên. “Cố tổng... ” “Đi đến phòng làm việc của tôi, cầm chìa khóa trên bàn qua đây!” Giọng anh ta lạnh như băng. Trong giây phút để điện thoại xuống kia, toàn bộ đám người Tiết Tâm Di đều vây quanh tôi. “Chuyện gì vậy? Cố tổng tìm cô có chuyện gì? Có nhắc đến tôi không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Tâm Di tái nhợt. Tôi lắc đầu, chột dạ nói: “Cố tổng bảo tối đến phòng làm việc cầm chìa khóa qua. ” “A…” Mọi người thở phào nhẹ nhõm: “Nhất định là Cố tổng quên cầm chìa khóa nhà, cô nhanh đi đưa cho anh ta đi. ” Tôi mím môi đi vào phòng làm việc của Cố Thanh Thiên, trên bàn làm việc nào có chiếc chìa khóa quái quỷ nào. Nhà anh ta khóa bằng dấu vân tay, căn bản không cần chìa khoá! Anh ta cố ý để tôi đi qua! Thở dài, ta đi ra khỏi phòng làm việc. “Tìm được chìa khóa rồi?” Lương Hảo Ly liếc mắt nhìn tôi. Tôi chột dạ vỗ túi tiền: “Tìm được rồi, cất kỹ rồi, tôi lập tức đưa qua. ” “Sắp tan làm rồi, tôi đưa cô đi, nếu không đợi cô qua đó trời cũng tối rồi. ” Lương Hảo Ly lắc đầu nói. Tôi không biết nên từ chối thế nào, chỉ có thể đồng ý, chờ đến khi tan làm bèn đi ra ngoài cùng cô ấy. Khi thang máy xuống đến tầng 20, cửa mở ra, Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên vừa nói vừa cười đi tới. Tôi sửng sốt một lát, trong lòng giống như bị kim đâm một cái, rất đau. “Trưởng phòng Kiều, phó phòng Hạng. ” Lương Hảo Ly khách sáo gật đầu với họ. Tôi cứng ngắc cười cười với hai người họ theo cô ấy, xem như là chào hỏi. “Thư ký Lương, trùng hợp thật. ” Kiều Kha Nguyên cười nói. Tôi luôn cảm thấy dường như cô ấy đang nhìn tôi, tôi mấp máy môi, nhìn về phía Hạng Chương. Không biết làm sao, tôi luôn cảm thấy vẻ mặt hắn có vẻ không được tự nhiên. “Tôi nay tôi hẹn phó phòng Hạng ăn cơm, mọi người cùng đi đi?” Kiều Kha Nguyên lại nói. Nói xong, lại nói đùa với tôi: “Đồng Kha Kha, tôi và chồng cô cùng ăn một bữa cơm tối, cô sẽ không tức giận chứ? Ha ha… Cô yên tâm, là chuyện công. ” “Không, tôi không giận!” Tôi miễn cưỡng cười. Lương Hảo Ly liếc mắt nhìn tôi, khách sáo nói với Kiều Kha Nguyên: “Hôm nay không rảnh, để lần sau đi, tôi phải đưa Đồng Kha Kha đến chỗ Cố tổng. ” “Sao vậy?” Kiều Kha Nguyên tò mò hỏi. “Cố tổng quên cầm chìa khoá, bảo Đồng Kha Kha đưa qua. ” Lương Hảo Ly mỉm cười nói. Mà tôi chỉ có thể chột dạ nghe, căn bản không dám lên tiếng. Rốt cuộc Hạng Chương cũng nhìn tôi: “Đưa xong chìa khoá thì về nhà sớm, buổi tối anh bận việc xong sẽ về. ” Bận việc xong thì về? Thế nào gọi là bận việc xong? Làm với Kiều Kha Nguyên xong? Tôi nhìn hắn, tay nắm chặt túi, cứng ngắc gật đầu. “Đồng Kha Kha, cô không sao chứ?” Kiều Kha Nguyên đột nhiên nhìn tôi, hỏi: “Sao nhìn cô không yên lòng vậy?” “Hả? Không sao. ” Tôi cười nhạt nhẽo, nhìn số trên thang máy: “Đến rồi!” Trong bãi đỗ xe ngầm, bốn người chúng tôi từ thang máy nối đuôi nhau đi ra. Tôi cắm đầu xông về phía trước, bỏ ba người khác lại đằng sau, nhưng trong bãi đỗ xe trống trải này, tôi nghe thấy rất rõ tiếng bọn họ. “Thư ký Lương, Đồng Kha Kha làm sao vậy?” “Làm sao? Hỏi phó phòng Hạng đi, hai ngày cuối tuần này không bớt giày vò thư ký Đồng của chúng tôi phải không? Cả ngày hôm nay đều không phấn chấn tinh thần. ” Lương Hảo Ly cười ám muội. “Phụt... ” Kiều Kha Nguyên bật cười. Sau đó là lời giải thích lúng túng của Hạng Chương: “Thư ký Lương, cô có thể đừng giễu cợt chúng tôi không…” Tôi không muốn biết hắn giải thích thế nào, bước nhanh đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, Lương Hảo Ly đuổi kịp tôi: “Đồng Kha Kha, sao cô lại đi nhanh vậy, chồng cô đã đi rồi. ” “À!” Tôi bước chậm lại, ừ một tiếng. “Cô làm sao vậy? Không phải là gây gổ với chồng đấy chứ?” Cô ấy tò mò nhìn tôi. Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có! Không có! Tôi và Hạng Chương chưa bao giờ biết gây gổ. ” “Phụt, vợ chồng với nhau nào có không gây gổ. ” Lương Hảo Ly cười lắc đầu: “Cái này thì có gì ngại nói. ” Tôi lúng túng không thôi, cười: “Thật sự không có, chúng ta đi nhanh đi, Cố tổng vẫn đang chờ chúng ta đấy. ” Lương Hảo Ly không nói thêm gì nữa, lái xe đưa tôi đến Biệt thự Tử Kim. “Thư ký Lương, tôi với cô cùng lên đi. ” Tôi nỗ lực kéo một người làm đồng hành, Cố Thanh Thiên kia chắc sẽ không tiện giữ tôi lại. Lương Hảo Ly nhìn tôi cười: “Không cần sợ, Cố tổng cũng không ăn thịt người, cô đưa chìa khóa xong rồi đi ngay, sợ cái gì. ” Cố Thanh Thiên không ăn thịt người? Ha ha ha... “Nếu không tôi ở đây chờ cô. ” Lương Hảo Ly thấy vẻ mặt khó xử của tôi, bèn tốt bụng nói. Tôi nào dám để cô ấy đợi, nếu Cố Thanh Thiên lập tức thả tôi đi còn được, nhưng nếu không thả thì sao? “Không cần đâu! Thư ký Lương cứ bận việc của mình đi, tôi đưa chìa khóa xong tự đi xe về là được. ” Tôi khách sáo cười: “Làm phiền cô đưa qua đã rất ngại rồi, cảm ơn cô. ” Lương Hảo Ly gật đầu: “Vậy tôi đi đây, chúc cô may mắn!” Nhìn theo cô ấy lái xe đi, lúc này tôi mới xoay người đi vào Biệt thự Tử Kim. Ở ngoài cửa nhà Cố Thanh Thiên, tôi hít một hơi thật sâu rồi mới ấn chuông cửa. Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Thiên đi ra mở cửa, nghiêng người tránh ra một khe hở. Tôi mím môi đi vào, cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại, tôi lập tức run một cái. Tay Cố Thanh Thiên ôm lấy tôi từ đằng sau. Tôi giật mình một cái, đè chặt tay anh ta. “Cố tổng... ” Anh ta hất tay tôi ra, một tay ôm chặt hông tôi, một tay đặt lên bộ ngực mềm mại của tôi, cằm đặt lên bả vai tôi. “Nghe nói hai ngày qua cô rất vui vẻ? Hả?” Tôi thở hổn hển, đôi tay kéo cánh tay đang đặt ở ngực tôi của anh ta. “Cố tổng, đừng như vậy, lát nữa tôi còn phải về nhà…” Tôi cầu khẩn nói. Cố Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng, hung ác đẩy tôi tới vách tường, không để ý tôi giãy giụa, vén quần áo tôi lên. Ngón tay anh ta xẹt qua da thịt tôi, tôi cắn môi nhìn anh ta. “Dấu vết rõ ràng như vậy, Hạng Chương lại không thấy được? Nói vậy các người có thói quen tắt đèn làm?” Anh ta lạnh lùng hỏi. “Nói cho tôi biết, hắn ta chạm vào cô thế nào? Tắt đèn, có phải cảm thấy mãnh liệt hơn không?” Anh ta bóp chỗ đẫy đà của tôi, dùng sức xoa nắn, sắc mặt đáng sợ. “Không… Không phải…” Tôi giùng giằng thấp giọng nói. Cố Thanh Thiên đưa tay ấn xuống vách tường, tia sáng ngoài hành lang phút chốc tối xuống. “Như thế này có phải cảm thấy tốt hơn hay không?” Anh ta đè tôi xuống, không ngừng hỏi tôi. Tôi dựa vào vách tường, không còn chỗ trốn. “Đừng…” Tôi bị anh ta ép đến đường cùng, nức nở khẽ kêu. “Lúc hắn ta chạm vào cô, cô cũng khóc như vậy sao?” Anh ta vẫn nói, vẫn hỏi, hai tay càng không ngừng sờ soạng người tôi. Cảm giác được anh ta định kéo quần tôi, tôi vội vàng giữ tay anh ta lại, giọng nói run rẩy không giống tôi chút nào. “Đừng như vậy, Cố tổng, đừng... ” “Nói, hắn ta chạm vào cô như vậy à?” Anh ta hất tay tôi ra, tay tiến sâu vào… “A…” Tôi che miệng run rẩy kêu một tiếng, lắc đầu khóc: “Đừng như vậy, xin anh, tôi còn phải về nhà…” “Về nhà? Về nhà xin hắn ta làm cô sao?” Anh ta lại hung hăng đưa vào một ngón tay nữa. Tôi bị đau khẽ kêu thành tiếng, điên cuồng muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta dùng thân hình cao lớn đè lên tôi, khiến tôi không thể động đậy. “Không được! Tôi không có! Không có!” Tôi sụp đổ thét lớn. Động tác của Cố Thanh Thiên ngừng lại: “Không có?” “Không có! Không có!” Tôi bụm mặt khóc: “Tôi và Hạng Chương không làm…” Cố Thanh Thiên trầm mặc trong chốc lát, rút tay về, giúp tôi chỉnh đốn lại quần áo. Còn tôi đứng khóc, khóc cho tôi, khóc cho tôi và Hạng Chương, khóc đến không thở được. “Đừng khóc!” Cố Thanh Thiên đột nhiên quát to một tiếng. Tiếng khóc của tôi lập tức nghẹn lại. “Đồng Kha Kha, cô làm rất tốt. Trước khi giao dịch chưa kết thúc, đừng để Hạng Chương chạm vào cô!” Giọng điệu anh ta lạnh lùng, rồi lại nói rất nghiêm túc. Tôi khóc là vì tôi và Hạng Chương chưa từng làm, anh ta lại cho rằng hai ngày qua tôi và Hạng Chương chưa từng làm. Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không giải thích. Anh ta nhíu mày nhìn tôi: “Thời gian không còn sớm nữa, cô đi đi. ” Cứ vậy để tôi đi? Tôi kinh ngạc không thôi. “Sao vậy? Cô muốn ở lại?” Anh ta nheo mắt hỏi. Tôi lập tức phản ứng kịp, tay chân như nhũn ra nhào tới cửa chính. Anh ta không nói gì, mở cửa để tôi rời đi. Mãi đến khi cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại sau lưng tôi, tôi vẫn có cảm giác như đang nằm mơ. Anh ta lại tha cho tôi? Tôi đi thật nhanh vào thang máy, đi thang máy xuống tầng. Mãi đến khi đứng ở đường lớn xe đến xe đi, tôi mới xác định được, tôi thật sự đã đi ra rồi. “Đồng Kha Kha! Đồng Kha Kha!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu, tôi mờ mịt quay đầu, kinh ngạc phát hiện Lương Hảo Ly đang đứng đằng sau mình. “Thư ký Lương?” Tôi gọi một tiếng, hốt hoảng cúi đầu xem quần áo có hỗn độn hay không, sợ bị cô ấy nhìn ra manh mối. “Đồng Kha Kha, cô làm sao vậy? Thất hồn lạc phách… Cô khóc?” Lương Hảo Ly kinh ngạc kêu lên. Tôi vội vàng dùng tay lau mặt: “Không, không có!” “Sắc mặt cô kém quá, sao vậy? Lại bị Cố tổng mắng?” Lương Hảo Ly nhíu mày hỏi tôi. Tôi lắc đầu, lại vội vàng gật đầu. Bị ngộ nhận là bị mắng cũng tốt, tôi cũng đỡ phải tìm lý do giải thích. Lương Hảo Ly lắc đầu thở dài: “Đồng Kha Kha, tôi thực sự đồng tình với cô, có điều về phía Cố tổng, người có thể mắng nhiều lần như vậy vẫn không sa thải, có lẽ chỉ có cô thôi. ” Tôi miễn cưỡng cười, nói sang chuyện khác: “Thư ký Lương, sao cô còn ở đây?” “Chờ cô đó, nhìn dáng vẻ cô lúc mới bước vào, tôi không yên tâm, quả không sai, cô vừa khóc vừa đi ra. ” Lương Hảo Ly lại thở dài một tiếng: “Được rồi, tôi đưa cô về, để Hạng Chương nhà cô đỡ lo lắng. ” Tôi không tiện từ chối ý tốt của cô ấy, đành ngồi lên xe cô ấy. Xe vừa mới khởi động, điện thoại di động của tôi đã vang lên. Là Hạng Chương. Tôi nhìn điện thoại di động, nhớ đến hắn bây giờ chắc đang ở cùng với Kiều Kha Nguyên, bèn không muốn nhận điện thoại. Lương Hảo Ly gọi tôi một tiếng: “Sao không nghe điện thoại?” Tôi cười khan, ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo…” “Kha Kha, đã đưa chìa khóa đến cho Cố tổng chưa?” Giọng nói dịu dàng của Hạng Chương truyền đến từ ống nghe. “Vâng…” Tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.