Lúc Hướng Chu về đến nhà còn chưa kịp tắm rửa đã lăn lên giường vì quá mệt, trước sau bận rộn cho hôn lễ này lâu như vậy, tuy rằng mình chỉ là phù dâu nhưng do đêm hôm trước không ngủ, cộng thêm phải trang điểm cả ngày, nên tính ra cũng mệt không kém gì cô dâu.
Lúc về cô liền lên giường chuẩn bị ngủ một giấc thì thấy âm báo điện thoại vang lên.
Tống Lương gửi tin nhắn cho cô.
Anh chỉ gửi một dấu chấm câu nhưng cô vẫn hiểu ý Tống Lương, đây là muốn tìm cô nói chuyện mà không biết nói gì đây mà.
Hướng Chu thay đổi tư thế nằm khác rồi mới phản hồi lại anh: [Sao thế, nhớlồn em rồi à?]Tống Lương bên kia nhanh chóng hồi âm: [Ừ, nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ liền cứng, thật muốn Địʈ em.
]Cô vốn đang muốn đi ngủ, nhìn thấy tin nhắn này thì cơn buồn ngủ tức khắc bay mất, tỉnh dậy cùng anh nói chuyện phiếm: [Em cũng muốn anh, hôm naylồn bị anh làm cho nứng muốn chết, rất nhớ con cặ© lớn của anh, rất muốn bị nó đụ nhưng giờ đã trễ rồi, hơn nữa anh lại không có bên cạnh, cho nên không có cách nào.
]Tống Lương bên kia đợi sau một phút mới hồi âm tin nhắn của cô: [Hiện tại anh ở bên cạnh em thì em sẽ cho anh Địʈ à?]Hướng Chu nhìn tin nhắn anh gửi mà không biết nên trả lời thế nào.
Cho dù nói rằng hai người đều cùng ở một thôn nhưng vẫn rất xa, trừ khi anh ở gần đây, bằng không không có khả năng xuất hiện ngay bây giờ.
Hướng Chu định nhắn lại như vậy thì nhìn thấy tin anh gửi tới: [Xuống dưới nhà đi, anh đang ở dưới nhà em.
]Cô đọc xong thì lập tức từ trên giường chạy ngay đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, đúng thật là Tống Lương.
Anh đang ở dưới nhà, đứng dưới cây đại thụ, ánh mắt trìu mến ngước lên nhìn cô, Hướng Chu vui vẻ đi xuống lầu.
Trên người cô vẫn mặc trang phục phù dâu ban ngày, kiểu dáng ôm bó sát người làm từng đường cong của cô lộ ra.
Cô đi xuống dưới lầu, làm nũng chạy tới trước mặt anh hỏi: [Sao anh tới đây?]Tống Lương trong nháy mắt cô chạy tới liền trực tiếp duỗi tay ôm cô vào lòng, nâng mông cô lên nói: [Không phải em muốn anh lấp đầylồn em à? Anh không tới thì làm sao Địʈ em?]Sau khi anh trở về vẫn luôn nghĩ đến cô, nghĩ đến cả buổi chiều côn ŧᏂịŧ liền cứng.
Hai người đã vài ngày không gặp nhau, nhắm mắt lại đều nhớ đến mùi hương của cô, anh nhịn không được nữa liền khởi động xe máy trực tiếp chạy đến nhà cô.
Hướng Chu nghe được lời này thì cười hì hì nhìn anh, ôm anh nói: [Giờ mình đi tìm khách sạn à anh?]Tống Lương nhìn qua hai bên trái phải, phát hiện nơi này rất an tĩnh, không có người qua lại cho nên liền đưa tay vào váy của cô nói: [Tìm khách sạn làm gì? Làm ngay tại đây.
]Hướng Chu nghe anh nói thì sửng sốt một chút, còn chưa kịp hiểu ý của anh là gì thì một bàn tay anh đã mò vào bên trong váy, bàn tay to trực tiếp vuốt velồn cô, một đường đi vào không có bất kỳ thứ gì che đậy.
Quần chữ T từ lúc đưa cho anh bên dưới vẫn luôn không mặc qυầи ɭóŧ, nên hiện tạilồn vẫn đang trống không.
“Từ lúc đó đến giờ vẫn luôn không mặc qυầи ɭóŧ à?”Tống Lương hỏi.
Hướng Chu gật đầu, Tống Lương nghe được lời này thì đem cô kéo đến một cây đại thụ, để cô dựa vào cây, nói một câu: “Đồ đĩ, dâʍ đãиɠ như vậy, không mặc qυầи ɭóŧ có phải thoải mái hơn không?lồn chảy nhiều nước như vậy, có phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ?”Hướng Chu nghe thế liền đỏ mặt, làm gì có a, cũng không hẳn là vậy, do buổi chiều cô bị anh làm cho ướt, cộng thêm bây giờ bị anh vuốt ve nên mới nhịn không được chảy nước.
Cô đang dựa lưng vào cây đại thụ, bị anh sờ soạng một lúclồn cũng chảy ra không ít nước.
Sau đó anh ngồi xổm xuống dưới vén váy cô lên, làm bím hoàn toàn bại lộ ra, Tống Lương nhìnlồn múp hồng hào của cô thì trực tiếp há miệng liếʍ, liếʍ từ vùng bụng dưới rốn xuống dần phía dưới, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp trên dưới, liếʍ xong dừng trước khelồn của cô một lúc sau đó đầu lưỡi liền chui vào.
Hướng Chu bị anh đè lên cây liếʍlồn, bộ dáng hiện tại của cô vô cùng sắc tình, ngượng ngùng nhìn xung quanh, cũng may bây giờ trời đã tối, mọi người trong thôn đều đi ngủ sớm, lúc này đã không còn ai đi bộ ngoài đường.
Hơn nữa chỗ này không có đèn đường, chỉ có ánh sáng phát ra từ nhà của cô nhưng không phát đến đây.
Cô thẹn thùng nhìn trái phải không có người, lại nhìn một chút vào nhà mình, mọi người trong nhà hẳn là ngủ hết rồi.
Bằng không cô đang ở bên ngoài làm những việc này, nếu bị người khác thấy được thì mắc cỡ muốn chết.
Hướng Chu thấy không có ai phát hiện lúc sau mới yên tâm mà hưởng thụ anh liếʍ láp, đầu lưỡi của anh đưa vào bên trong, toàn bộlồn của cô đều dán sát lên mặt anh, lôиɠ ʍυ bên trên cũng không bị anh bỏ sót, đều làm cho ướt đẫm, đầu lưỡi liếʍ quanhlồn một vòng sau đó vạch hai méplồn ra chui vào, quấy loạn hai mảnh thịt trai của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hột le làm cô thỏa mái muốn chết.
Hướng Chu bị liếʍ quá thoải mái, nướclồn chảy ra như vòi phun nước, nướclồn chảy ra đều bị anh hút hết và uống một cách ngon lành.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!