Vince kể về sự thật tàn khốcTrong căn phòng nhỏ hẹp và lạnh lẽo của căn cứ bí mật, ánh sáng từ chiếc đèn đơn giản tỏa ra những tia sáng yếu ớt, hắt lên tường những bóng đổ dài của Jow và Vince. Mặc dù họ đã thoát khỏi khu rừng chết chóc và đang ở trong một nơi an toàn, nhưng tâm hồn cả hai vẫn nặng nề bởi nỗi lo về Halieg, người vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Sự sống của cô mỏng manh như ngọn nến trước gió, và mỗi phút trôi qua, Jow đều cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Jow ngồi đó, ánh mắt anh đăm đăm nhìn xuống sàn nhà, tay ôm lấy đầu như cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực đang bủa vây tâm trí mình. Vince ngồi đối diện, khuôn mặt anh trầm lặng và cương nghị, nhưng đôi mắt sâu hun hút ẩn chứa điều gì đó khiếnJow nhận ra rằng Vince đang mang một gánh nặng vô hình. Sự im lặng bao trùm không gian, chỉ có tiếng thở đều đặn của họ hòa lẫn vào âm thanh nhẹ nhàng từ thiết bị y tế bên ngoài phòng điều trị của Halieg. Cuối cùng, Vince phá vỡ sự im lặng, giọng anh trầm và nghiêm nghị:"Jow... tao có điều này cần phải nói với mày, nhưng... nó không dễ nghe đâu. "Jow ngẩng đầu lên, đôi mắt anh sưng đỏ vì thiếu ngủ và mệt mỏi. Anh nhìn Vince, chờ đợi điều mà người bạn thân của mình sắp tiết lộ. Vince thở dài, đôi bàn tay anh xiết chặt lại thành nắm đấm như đang cố giữ lấy bản thân để không run rẩy trước sự thật mà anh đã biết từ lâu nhưng không thể nói ra. "Jow, tao đã gặp em gái mày, Hồng Thi... " Vince bắt đầu, nhưng đôi mắt anh tràn ngập nỗi buồn sâu thẳm. Jow giật mình, cái tên ấy đâm xuyên qua tim anh như một mũi kim sắc nhọn. Từ ngày Halieg mất tích, Jow không còn nghe tin gì về Hồng Thi nữa. Anh đã dành toàn bộ thời gian để tìm kiếm Halieg, bỏ lại mọi mối quan hệ khác, bao gồm cả cô em gái duy nhất của mình. Jow nuốt khan, cảm thấy lo lắng dâng trào trong lòng. "Mày gặp Hồng Thi khi nào? Em ấy đang ở đâu?" Jow hỏi, giọng anh gấp gáp. Vince nhìn sâu vào mắt Jow, lắc đầu nhẹ nhàng rồi nói chậm rãi: "Jow, Hồng Thi... em ấy đã chết. "Câu nói của Vince như một cơn bão đổ ập xuống đầu Jow. Mọi thứ xung quanh như đổ sụp, anh không thể tin vào tai mình. "Không... không thể nào... " Jow thì thầm, giọng anh vỡ vụn. "Mày đang nói cái quái gì vậy, Vince? Hồng Thi không thể chết được... ""Đó là sự thật," Vince nói, giọng anh đầy đau đớn. "Tao đã chứng kiến mọi thứ... và tao đã cố gắng để cứu em ấy, nhưng... tất cả đã quá muộn. " Jow cảm thấy như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim mình. Anh nhìn Vince, mắt anh đỏ ngầu, nhưng sự bất lực khiến anh không thể bật lên một lời nào. Đôi môi anh run rẩy, cảm giác choáng váng và tuyệt vọng bao trùm lấy anh. "Mày phải nói cho tao biết mọi chuyện," Jow nói trong sự đau đớn. "Làm sao... làm sao chuyện đó lại xảy ra?"Vince cúi đầu, đôi vai anh nặng trĩu. Anh bắt đầu kể lại những sự kiện đen tối mà anh đã chứng kiến, từng lời từng chữ như một mũi tên xuyên qua tâm trí Jow. "Hồng Thi đã tham dự tang lễ giả của Halieg mà mày tạo ra. Nhưng đồng thời đó là một phần của kế hoạch của tố chức tà ác mà chúng ta đang đối đầu, cái tố chức mà tao và mày đã tìm cách tiêu diệt suốt thời gian qua. Họ biết rằng Hồng Thi sẽ đến, bởi cô ấy không thể bỏ qua cái tang lễ đó. Cô ấy đã yêu quý Halieg như một người chị ruột, và dù không tin rằng Halieg đã chết, Hồng Thi vẫn bị lừa vào cái bẫy tinh vi của bọn chúng. "Vince dừng lại một chút, cố gắng kìm nén nỗi đau trước khi tiếp tục:"Bọn chúng bắt cóc Hồng Thi ngay sau tang lễ. Tao đã lần theo dấu vết của cô ấy và phát hiện ra rằng tổ chức tà ác đó đã tiến hành các thí nghiệm kinh hoàng lên cơ thể cô. Họ thử nghiệm một loại thuốc biến đổi gen nhằm tạo ra một sinh vật vượt trội về sức mạnh và trí tuệ, nhưng... cơ thể của Hồng Thi không chịu nổi. Cô ấy... đã chết ngay trên bàn thí nghiệm. "Jow nghe từng từ như một cú đấm vào tâm trí mình. Anh không thể thốt nên lời, chỉ có cảm giác trống rỗng, bất lực. Nước mắt anh chảy ra mà không thể kiểm soát. Hồng Thi, người em gái duy nhất của anh, đã chết một cách tàn nhẫn và vô nghĩa trong tay những kẻ độc ác. Jow không thể chấp nhận sự thật này, nhưng sâu thăm trong lòng, anh biết răng Vince không nói dối. "Tao đã cố gắng, Jow. Tao đã tìm thấy cô ấy nhưng lại quá muộn. Tao rất tiếc... " Vince nói, đôi mắt anh cũng tràn ngập nỗi buồn. Jow không trả lời. Anh chỉ ngồi đó, cảm giác như mọi thứ đều đã tan vỡ. Nỗi đau về Hồng Thi khiến tim anh như bị xé toạc, nhưng đồng thời, nó cũng khơi dậy một cơn giận dữ sâu thẳm trong lòng anh. Những kẻ đã gây ra điều này sẽ phải trả giá, bằng mọi cách. Halieg qua đờiGiữa lúc bầu không khí trong căn phòng tràn ngập nỗi đau, một tiếng báo động nhẹ vang lên từ thiết bị y tế trong phòng chăm sóc của Halieg. Jow và Vince cùng nhìn về phía cánh cửa dẫn vào phòng điều trị, tim họ đập thình thịch. Họ đứng bật dậy, cảm giác lo lăng tột độ tràn ngập. "Chuyện gì đang xảy ra?" Jow hỏi, bước nhanh về phía cửa phòng chăm sóc. Vince theo sát sau lưng anh. Khi họ bước vào phòng, bác sĩ và các y tá đang vội vã chạy quanh giường của Halieg. Các thiết bị y tế nhấp nháy, phát ra âm thanh cảnh báo không ngừng. Halieg nằm đó, bất động, hơi thở yếu ớt và cơ thể cô lạnh dần. Bác sĩ cúi xuống kiểm tra nhịp tim và dấu hiệu sinh tồn của cô, rồi quay sang Jow với ánh mắt nặng trĩu. "Cô ấy... đã qua đời," bác sĩ nói nhỏ, giọng ông run run. "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng... cô ấy không thể vượt qua được. "Jow đứng chết lặng. Anh không thể tin vào tai mình. Halieg, người mà anh đã chiến đấu để bảo vệ, đã ra đi mãi mãi. Trái tim anh như tan nát, và mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ. Anh bước chậm rãi đến bên giường Halieg, đôi tay run rẩy chạm nhẹ vào khuôn mặt cô. Cô đã không còn ở đây, không còn ở bên anh nữa. Anh không thể chịu đựng nổi cảm giác mất mát này. Vince đứng bên cạnh, cúi đầu im lặng. Anh cũng không thể tìm được lời nào để an ủi Jow, bởi chính bản thân anh cũng đang đau khổ. Halieg không chỉ là bạn gái của Jow, mà còn là một phần quan trọng trong cuộc hành trình của họ. Và giờ đây, cô đã ra đi. Phép màu từ TianlongĐúng vào khoảnh khắc mà tất cả tưởng như đã mất, một điều kỳ lạ xảy ra. Tianlong, đứa con trai vừa mới sinh củaHalieg, bỗng nhiên cựa quậy trong tay người y tá đang bế cậu. Đôi mắt thứ ba của cậu bé bỗng mở ra, sáng rực lên một ánh sáng huyền bí. Tianlong bắt đầu khóc. Tiếng khóc của cậu vang lên trong không gian, và ngay lập tức, những người trong phòng đều cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ cậu bé. Đôi tay nhỏ bé của Tianlong vươn ra, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Jow, trong cơn đau đớn, quay lại nhìnTianlong. Đứa bé với thân mình kỳ lạ nhưng đôi mắt sáng rực rỡ khiến anh bàng hoàng. "Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?" Jow lắp bắp, mắt anh nhìn Tianlong không chớp. Tianlong, dường như bị thu hút bởi thân thể của Halieg, bắt đầu quẫy mạnh trong tay y tá. Cậu bé đưa tay về phía mẹ mình, và điều kỳ diệu đã xảy ra. Một luồng ánh sáng xanh lục tỏa ra từ đôi tay nhỏ bé của Tianlong, rồi lan tỏa khắp cơ thể Halieg. Cả căn phòng như bừng sáng, và mọi người đều cảm nhận được nguồn năng lượng chữa lành đang tràn ngập không gian. Những vết thương trên cơ thể Halieg dần dần lành lại, và hơi thở của cô bắt đầu trở lại, nhịp tim từ từ ổn định khi đôi môi bé nhỏ của Tianlong bắt đầu ngậm lấy ti mà bú sữa mẹ. Các thiết bị y tế bắt đầu phát ra những tín hiệu cho thấy sự sống đang quay lại với cơ thể của cô. "Không thế nào... " một y tá thốt lên, mắt cô tròn xoe ngạc nhiên. Jow, trong sự bất ngờ tột độ, chỉ biết đứng đó, chứng kiến phép màu mà Tianlong vừa thực hiện. Halieg, người mà anh tưởng chừng đã mất mãi mãi, đang dần sống lại. Halieg thở mạnh một hơi dài, đôi mắt cô mở ra từ từ. Cô nhìn quanh, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn đầy sự sống. Cô đã trở lại từ cõi chết, và tất cả là nhờ vào sức mạnh bí ẩn của đứa con trai đặc biệt - Tianlong. Jow quỳ xuống bên giường Halieg, nước mắt anh trào ra. Anh không thể tin vào mắt mình. Phép màu đã xảy ra, và người phụ nữ mà anh yêu thương vẫn ở bên anh, nhờ vào chính đứa con của họ. "Tianlong... con đã cứu mẹ của con," Jow thì thầm, giọng anh nghẹn ngào. Halieg mỉm cười yếu ớt, đôi tay cô khẽ chạm vào khuôn mặt Jow, như muốn trấn an anh rằng cô đã trở lại, và mọi thứ sẽ ổn. Tianlong, đứa trẻ với sức mạnh huyền bí, đã mang lại hy vọng và ánh sáng cho cuộc đời của họ, ngay cả trong những lúc tăm tối nhất.