Hạ Nhược Vũ thấy cô ta nói như vậy, nếu lạinói không đi, thì dường như có chút không hợp lẽ,mặc dù thật sự cô không hề muốn đi.
“Có, lúc nào ở đâu?”“Bảy giờ tối, khách sạn Huy Hoàng” Lâm MinhThư nói nhanh.
“Được, mình biết rồi”’Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhược Vũ cầmđiện thoại ngẩn người ra, những chuyện rắc rốinày, sao lại cứ tụ lại với nhau vậy, có phải muốn ép©ô điên không?Bên kia, Hàn Công Danh ngồi trên sô pha nhìnngười phụ nữ cúp điện thoại: “Lâm Minh Thư, côấy nói gì?”Ánh mắt của người đàn ông như nhìn thấu tim cô,nụ cười trên mặt Lâm Minh Thư có chút cứng ngắc.
‘Ù” Nghe thấy Hạ Nhược Vũ sẽ đến, sắc mặtHàn Công Danh tốt hơn một chút.
Hôm nay anhta xuất viện, vậy mà không thấy cô đến, thật làmột người phụ nữ vô tình mà.
Nhưng anh ta lại không thế bỏ cô được.
Trong lòng Lâm Minh Thư không thoải mái,nhưng văn quan tâm nói: “Hàn Công Danh, sứckhỏe anh vẫn chưa được khỏe, hay về phòng nghỉngơi nhé.
”“Tôi không sao”Hàn Công Danh thấy sắc mặt cô ta có chútmệt mỏi, nghĩ đến mấy ngày hồm nay đều là cô tachăm sóc mình, giọng điệu có chút nhẹ nhàngnói: “Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, Lâm Minh Thư”Lâm Minh Thư có chút sỉ mê mà nhìn HànCông Danh tràn đầy trí thức, hơi kích động nói:“Không sao, đây đều là những việc mà tôi nên làmmày”Mọi thứ cô ta làm vì anh ta, đều là cam tâm.
tình nguyện, chỉ mong anh ta có thể nhìn thấy sựbỏ ra của cô ta.
“Lâm Minh Thự, tôi biết cô là một người phụnữ tốt bụng và dịu dàng, không biết sau nàyngười đàn ông nào may mân mà lấy được cô nhỉ”Lời nói của Hàn Công Danh lập tức khiến côta tái mặt, nâm chặt tay, khẽ run rẩy nói: “HànCông Danh, anh thật sự nghĩ như vậy sao?”Nhìn đôi mắt trực tiếp chân thành của ngườiphụ nữ, trong lòng Hàn Công Danh có chút khôngnhịn được.
Nhưng chuyện tình cảm không thểmiễn cưỡng, anh ta không muốn lại thêm một lầnvì chuyện này mà làm Vũ thất vọng, Chỉ có thể tàn nhắn mà làm tổn thương tráitìm người phụ nữ khác: “Đúng vậy, một người phụnữ tốt như cô thích hợp với một người đàn ôngtốt hơn, đừng có tìm một người đàn ông không ổnđịnh như tôi”Lâm Minh Thư kích động hỏi: “Vậy Vũ thì sao,có thế được sao?”Đây là cái lý do gì chứ? Chỉ vì muốn cô chếttâm sao?“Cô ấy không giống, cô ấy khiến tôi cam tâmtình nguyện thay đổi” Khi nói đến Hạ Nhược Vũ,biếu tình trên gương mặt Hàn Công Danh dịu.
đàng hơn bao giờ hết.
Trái tìm Lâm Minh Thư đau như đang nhỏ.
máu, vậy còn cam tâm tình nguyện của cô thìsao? Trãm mặc mấy giây, cô ta lại ngẩng đầu nhìnanh ta cười: “Tôi biết rồi, Hàn Công Danh, anh yêntâm tôi nhất định sẽ chung sống với một ngườiYêu tôi”“Vậy thì tốt, tôi không phải có ý đó, tôi là nóicó thể thấy cô hạnh phúc, tôi cũng rất vui mừng”Hàn Công Danh không biết tại sao lại không dámđối mặt với cô ta©6 lẽ trong lòng anh ta không thế hoàn toànbỏ qua chuyện này được.
Lâm Minh Thư lại quay trở lại một cô gái hiềnlành ngây thơ, tỉnh nghịch nói: “Ừ, nhất định,muộn rồi tôi về trước đây, tối mai gặp nh锓Được, đi đường cấn thận”Cô ta đang chuẩn bị đi, thì đột nhiên trượtchân, cô ta kêu lên một tiếng, cơ thể theo bảnnăng ngã vào lòng người đàn ông.
“Xin lỗi Hàn Công Danh, anh nhìn tôi xem đibộ cũng không cấn thận”Mùi thơm trên người phụ nữ đột nhiên trànVào mũi anh ta, giống như bị mèo cào vào cuốngtìm vậy, cả người chấn động, giọng điệu có chútkhàn khàn: “Không sao, cô đừng dậy trước đã:“Ừ, tôi biết rồi” Lâm Minh Thư muốn đứngdây, nhưng không biết tại sao cơ thể vừa chốnglên lại trượt về phía sau, lần này sự mềm mạitrước ngực cô ta đụng vào cánh tay người đàn ông.
Mặt cô ta đỏ bừng, xấu hổ không dám nhìnanh ta, giọng điệu rụt rè đáng thương: “Xin lỗi,đều tại tay chân tôi vụng về”Hàn Công Danh nuốt nước bọt, không dámnhìn biểu tình lúc này của cô ta.
Thân thế mềmmại của người phụ nữ toát ra sức cám dỗ tộtcùng, giống như đang mời gọi anh ta, lại vô tìnhliếc nhìn thân thể đang tách ra của cô ta, hai bộ.
phận trắng nốn mềm mại hiện ra rõ trước mặt anh taDễ dàng khơi gợi những ham muốn nguyênsơ nhất của người đàn ông.
Anh ta dường như nhớ ra cái gì đó, đè nén lạingọn lửa xẩu xa trong lòng, vươn tay đỡ cô ta dậy:“Lần sau nhất định phải đứng vững”Sắc mặt Lâm Minh Thư lập tức cứng đờ lại,rất nhanh xem như không có chuyện gì xảy ra,ngọt ngào gật đầu: “Được”Cô ta đều đã đặt lòng tự trọng của mìnhxuống, làm đến bước này, vậy mà anh ta vẫn cònthờ ơ như vậy, vẫn là vì Vũ sao?Không, cô tuyệt đối không thể từ bỏ, càngtuyệt đối sẽ không từ bỏ đoạn tình cảm này, cô.
không dễ dàng gì mới đợi được cơ hội này, nếunhư bỏ qua, có thể cả đời này sẽ không có cáchnào để ở bên anh ta.
“Tôi lấy thuốc cho anh ra trước, anh uốngxong rồi tôi đi nhé, không thì tí nữa anh sẽ quên mất”Ừ, vậy thì làm phiền cô rồi” Rõ ràng biết rằng,không nên giữ người phụ nữ này lại, nhưng ngườicô ta đáng yêu như vậy.
Trong lòng Hàn CôngDanh lại có chút thương cám, tự thôi miên chínhmình, chỉ là đi lấy thuốc thôi chắc là không sao.
đâu Lâm Minh Thư vui vẻ gật đầu, lấy thuốc chiata cho anh ta, đặt vào trong tay anh ta, lại đi lấymột cốc nước đưa cho anh ta: “Mau uống thuốcđi thì sức khỏe mới tốt lên được”Hàn Công Danh đưa tay ra chuẩn bị nhậnlấy, không biết là do cô †a buông tay ra trước, haylà do anh ta không cầm chắc, một cốc nước đầy.
đổ hết lên người phụ nữ.
Quần áo mùa hè mỏng tan bị ướt sũng, thânhình kiều diễm của người phụ nữ từng chút mộthiện ra, Lâm Minh Thư dường như không có chútcảm giác nào, hoảng loạn rút vài tờ giấy, liên tụclau vị trí trên ngực.
Bộ ngực trong chiếc áo màu hoa oải hươnglập tức hiện ra, thậm chí còn có thế nhìn rõ cụctròn tròn màu hồng trước ngực cô ta.
Điều quan trọng nhất là hôm nay cô ta cònmặc đồ lót gợi cảm, áo lót cũng trong suốt.
Thật ra cô ta đã có chuẩn bị từ sớm rồiĐàn ông mà nhìn thấy cánh nóng như vậy, rấtít người có thể nhịn được, hơn nữa Hàn CôngDanh còn quanh năm trăng hoa, thân thể đã cóphản ứng liền vươn tay có người phụ nữ vào lòng.
“Ai da”Lâm Minh Thư giả bộ nhất thời không biết gì,thuận theo ngã xuống, khuôn mặt hoa đào, thẹnthùng xấu hổ: “Hàn Công Danh, anh, anh maubuông ra”Hàn Công Danh vừa nhìn đã có thể nhìn rađược sự sung mấn của người phụ nữ, lại thêmbiếu tình đã thích còn giả vờ của cô ta, lồng ngựcnóng lên, hai tay ôm chặt cô ta không buông,giọng khàn khàn ấn dụ nói: “Đây không phải kếtquả mà cô muốn sao?”“Anh nói cái gì vậy, tôi không có ý đó, anhbuông ra, bây giờ tôi sẽ đi” Lâm Minh Thư giá vờiđáng thương, trong lúc giãng co, quần áo ở ngực.
lại càng kéo ra.
Hai điểm đó trực tiếp lộ ra trước mặt ngườiđàn ông, Lâm Minh Thư có thể nghe rõ người đàn.
ông thở một hơi, trong mắt cô ta lóe lên tia đắc ý,tay càng dùng lực đẩy anh ta ra.
Hàn Công Danh vì Hạ Nhược Vũ mà đã rất lâurồi chưa động đến người phụ nữ nào khác, làmsao có thể chịu được sự trêu ghẹo của cô ta,vươn tay trực tiếp kéo quần áo cô ta ra, dùng đôitay to nhào nặn.
“Tại sao? Rõ ràng tôi đã bỏ qua cho cô rồi, cô.
còn muốn làm như thế này, tôi không thế có lỗivới Vũ”“Ưm… A…”Lâm Minh Thư có chút đau đớn mà nhíu mày,nhưng vn giả vờ thoái mái rên rỉ, nhíu mày nói vớianh ta: “Hàn Công Danh, anh đừng có nghĩ như:thế, cho dù anh có làm gì với tôi, tôi cũng sẽkhông làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm củaanh và Vũ đâu”Nghe được lời nói thấu tình đạt lý của cô ta,Hàn Công Danh đánh mất luôn lý trí cuối cùngtrong đầu, nhẹ nhàng gặm xương quai xanh xinhđẹp của người phụ nữ: “Nhớ kỹ lời mình nói,sau này đừng có hối hận”không làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm củaanh và Vũ đâu”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!