Đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một tiếng thở dàiyếu ớt, cơ thế Hạ Nhược Vũ bỗng chốc trở nên cứngđờ, cô nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của ngườiđàn ông: “Tôi đã chia tay với cô ấy”“Nhưng, cô ấy vì anh mà rất đau lòng”Hạ Nhược Vũ cảm thấy chua xót trong lòng:“Hơn nữa cô ấy vẫn còn yêu anh rất nhiều”Cô không muốn làm tổn thương một người phụnữ tốt bụng và dịu dàng như vậy, ngay cả khi haingười họ đã chia tay, cô vẫn không thế vượt quarào cản trong trái tim mình. Ảnh mắt Mạc Du Hải hiện lên một tia thâm ý:“Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đó tôi sẽ giải quyết”“Tôi không muốn trở thành người thứ ba”Giong nói như bị bóp nghẹt của cô phát ra từlông ngực anh khiến người đàn ông cười khúc. khích: “Đừng lo, cô không phải là người thứ ba,chúng ta đã kết hôn và sẽ được pháp luật bảo vệ”“Vậy chúng ta ly hôn, tôi có thế chia tài sản choanh không?” Hạ Nhược Vũ có chút khó khăn nói. ‘Cổ họng Mạc Du Hái phát ra một tiếng cườitrầm thấp: “ÙGiọng nói ấy rót vào tai cô mang theo chútngứa ngáy, dần dần xâm chiếm khắp cơ thể, cảm rẻvà nảy mầm trong trái im cô. Hạ Nhược Vũ biết rằng trái tim côđã rung động thật rồi. “Bây giờ anh có thể tiếp tục công việc của mìnhchưa?” Giọng nói người đàn ông mang theo một tiasay mê khiến cô nháy mắt then thùng đỏ bừng mặt. ‘Vấn đề còn phải hỏi sao?Anh thật đúng là lưu manh. Mạc Du Hải biết cô đã đồng ý, trực tiếp ômngười quay lại giường. Lần này anh đã có kinh nghiệm hơn lần trước,từ từ cởi bỏ quần áo của hai người, xuyên qua ánh. trăng mờ ảo ngoài cửa số chiêm ngưỡng thân hìnhtrắng nốn hoàn hảo của người phụ nữ. Anh bất giác thở dài: “Em thật đẹp. ”“Anh đừng nói nữa được không?” Cô cảm thấymình sắp xấu hổ chết rồi. Mặc dù biết cô không giống những người phụ nữ, Mạc Du Hải vẫn không nhịn được cười. Đôi môinóng bỏng trực tiếp khóa chặt cái miệng nhỏ nhắncủa cô,Không khí trong phòng đột nhiên tăng vọt, haithân hình hòa quyện vào nhau trên chiếc giườngnhư một món quà của tạo hóa. Người đàn ông caolớn mạnh mẽ kết hợp với người phụ nữ nhỏ nhân. thanh tú tạo thành một bức tranh hoàn mỹ. Sau một đêm mây mưa, Hạ Nhược Vũ lại ngủquên, tỉnh dậy nhìn đồng hồ khiến cô không khỏingã xuống giường than thở: “Chết rồi” “Sao vậy?” Bỗng một âmthanh đột ngột vang lên. “Sao anh vẫn ở đây?”Anh ấy không đi làm sao?Cơ thể Hạ Nhược Vũ đau nhức không cử động. được, nhìn lại người đàn ông đang đứng thu dọnquần áo, bộ dạng phơi phới như tâm gió xuân ănmặc chỉnh tê liền lập tức không vuiDựa vào cái gì mà đàn ông có thể đồi dào sinhlực như vậy, ngược lại cô giống như xác ướp bị vắtkhô, chỉ có thể ngoan ngoãn nấm xuống‘Thật không công bằng. Không phải nói làm chuyện ấy rất sung sướngsao? Cơ thể cô giống như bị xe tải cán qua vậy. Mạc Du Hải có vẻ tâm tìnhrất tốt: “Hôm nay tôi không đi làm”“Bây giờ đã là mười giờ” Hạ Nhược Vũ trầmmặc một lúc lầu, dựa vào trên người có chút sứclực miễn cưỡng nghiêng người nhìn anh chằm chằm. Người này dáng dấp đẹp trai như vậy, khôngbiết đã dụ dỗ được bao nhiêu cô gái rồi. “Dậy ăn cơm nào”“Để tôi tự đi, tôi không muốn đi cùng anh” HạNhược Vũ cầm điện thoại, gửi tin nhân cho bố côxin nghỉ làm. Mạc Du Hải nhướng đôi mày xinh xản: “Muốntôi mặc quần áo cho em không?”“Không cần, chỉ cần anh biển mất trước mặt tôingay lập tức, chiều tôi còn phải tới công ty” Cô,không dám nghỉ làm cả ngày. Thấy cô thật sự không muốn dậy, Mạc Du Hảicũng không miễn cưỡng nói: “Tôi đến bệnh việntrước, dì Hoa đã nấu cơm rồi, lát nữa dậy nhớ än rồihãng đi làm. Buổi tối tôi sẽ về ăn cùng với em”“Dài dòng, anh đi nhanh đi” Hạ Nhược Vũ mặtnóng lên, mất tự nhiên thúc giục. Người đàn ông cười nhẹ, bước hai bước tiếnđến bên cạnh cô, Hạ Nhược Vũ lo lắng ngượngngùng nhìn anh. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô vài cái: “Ngoan, ởnhà chờ tôi”“Biến” Hạ Nhược Vũ thẹn quá hóa giận vươntay đuổi anhMạc Du Hải không bận tâm đứng dậy đi ra khỏiphòng. Sau khi anh rời đi, Hạ Nhược Vũ không xuống. giường ngay, cô năm xuống vùi mặt vào gối, dùnghai tay đập mạnh xuống giường, trút hết những kíchđộng trong lòng,Đáng chết, Mạc Du Hải nhất định là một tên lấolàng, luôn cố ý trêu chọc cô khiến cho cô động tâm. hết lần này đến lần khác. Một lúc sau, Hạ Nhược Vũmới đè nén tâm tình kích động của mình xuống, hòđầu ra khỏi chăn hô hấp, toàn thân đều đau mỏinhư bị dao đâm. Hạ Nhược Vũ liền lập tức bắt đầu chủi thề:“Cầm thú, khốn kiếp, không phải người”Cô bắt đầu suy nghĩ xem Mạc Du Hải có phải làcö máy chuyển động không ngừng hay không, cănbán không biết mệt mới là gì, trong đầu hiện lênmột màn nóng bỏng đêm qua. Cộc cộc. “Cô Vũ, cô dây chưa?”Giọng nói đột ngột vang lên của đì Hoa kéo cô. ra khỏi dòng suy nghĩ, gương mặt vẫn đỏ bừng, cô. thầm cảm tạ không có ai nhìn thấy: “Tôi dậy rồi, đi”“Canh gà mà cậu chủ yêu cầu đã chuẩn bịxong. Khi nào cô Vũ cần, tôi sẽ mang lên cho cô”Hạ Nhược Vũ yếu ớt đáp lại: “Tôi xuống ngay“Vâng, cô Vũ” Dì Hoa đáp. Nghe tiếng bước chân xa dần, cô biết dì Hoa đãxuống nhà, có chút luống cuống cào cào mái tóc rốiThật sự không biết Mạc Du Hải nghĩ gìHạ Nhược Vũ đứng dậy giường, vào nhà vệ sinhtắm rửa rồi đi xuống lầu. Dì Hoa bưng chén canh gà ra bàn ăn, cười nóivới cô: “Cậu chủ rất quan tâm đến cô Vũ đấy. Cậuấy dậy từ rất sớm bảo tôi khi đi chợ nhớ mua mộtcon gà ác để cô bồi bổ cơ thể. “Ö” Hạ Tử Du nhìn chấm chấm miếng thịt gàtrong bát, không biết đang nghĩ gì, lơ đễnh đáp. Dì Hoa định nói thêm vài lời tốt đẹp về Mạc DuHải nhưng thấy cô không đáp lại liền rời đi. Buổi sáng sau khi ăn canh gà, Hạ Nhược Vũngồi trong văn phòng thở dài mấy lần. ‘Thấy vậy, cấp dưới An Nguyên rất lấy làm lạ hỏi:“Quản lý, chị có chuyện gì sao?”“Cô nói xem, một người đàn ông cùng lúc đốitốt với hai người phụ nữ là có ý gì?”An Nguyên suy nghĩ một lúc đáp: “Khốn nạn”Hạ Nhược Vũ nghẹn họng, dừng một chút hỏi“Nếu người đàn ông đó đẹp trai thì sao?”“Nếu anh ta một anh chàng đẹp trai, thì lại làchuyện khác”’An Nguyên cười nói: “Loại đàn ông này được. xem là đào hoa bậc nhất trong các loại đàn ông”. “Nói cũng phái”Hạ Nhược Vũ trầm ngâm gật đầu, yếu ớt hỏi“Nếu người phụ nữ đó đã phát sinh quan hệ vớingười đàn ông thì sao?”“Vậy thì đầu của cô ấy chắc chắn có vấn đề”“Quản lý, chị sao vậy, đừng làm em sợ, chị bịbệnh sao?” An Nguyên lo lắng hỏi khi thấy HạNhược Vũ nằm dài trên bàn. Hạ Nhược Vũ rốt cuộc chán nản xua tay: “Tôikhông sao, cô đi làm việc tiếp đi”“Vâng, vậy tôi xin phép” An Nguyên có chút ngơ. ngác ra khỏi phòng