Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 64: Giá Họa Thành Công

08-11-2024


Trước Sau

Màn đêm buông xuống, Mạc Du Hải thay bộ.
đô thể thao màu đen, lái xe đến bến tàuAnh không lập tức xuống xe mà tắt máy,chăm chú nhìn xuyên qua cửa kính xe hơi, quansát đường quốc lộ.
Bến tàu đang lên đèn, có thể thấy loángthoáng ở xa xa có công nhân đang bận rộn bốc.
vác, những thùng container chất đầy hàng hóađang bị xe cần cấu chuyến lên tàu chở hàngMạc Du Hải lạnh nhạt chăm chú quan sátchiếc tàu chở hàng năm ở phía bên trái, đó là tấtcả tàu vận chuyển mà Hạ Minh Viễn sở hữuĐợi một lúc khá lâu, theo thời gian trôi, bếntàu bận bịu nhộn nhịp dần trở nên yên tính.
Nhưng chỉ có mình tàu chở hàng của Hạ MinhViễn còn sáng đèn.
Mạc Du Hải thầm nghĩ trong lòng, tin tức củachú Diện quả nhiên đúng.
Bọn họ vận chuyểnhàng cả đêm vậy, chắc là muốn chuyển số ma túy kia điAnh càng chú ý kĩ càng hơn đến tình hình củachiếc tàu chở hàng kia.
Trên đường quốc lộ, từ xa xa mấy chiếc xechuyên vận chuyến xe hơi mới gầm rú chạy ngangqua xe Mạc Du Hải.
Với ánh mắt nhạy bén của mình, Mạc Du Hảiphát hiện trên xe chở hàng chỉ có mấy chiếc xehơi sản xuất trong nước trị giá vài chục triệu.
“Giá trị của mấy cái xe sản xuất trong nước.
này còn không đủ để trả tiền bốc vác cho côngnhân làm thêm.
Hạ Đông Hải, ông không nhịnđược nữa rồi à?”Mạc Du Hải cười khô khốc lạnh lùng.
Xe chở hàng dừng ngay bên vờ, công nhânbốc vác chuyến những chiếc xe mới từ trên xe lênnhững chiếc tàu vận chuyến hàng hóa, tay chânvô cùng lanh lẹ.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, mọicông việc gần như đã hoàn thành xong,Đèn ở bến tàu đã tắt, những công nhân bốcvác kia sau khi tan việc tụm năm tụm ba rời khỏinơi đó.
Mọi thứ cuối cùng cũng yên lặng trở lại,chỉ còn tiếng sóng võ bờ đều đặn theo nhịp điệu.
Đầu tiên Mạc Du Hải quan sát nơi đó một lúc,bốn phía xung quanh không một bóng người, anhliền mở cửa, lại gần bến tàu với tốc độ cực nhanh.
Xung quanh bến tàu chất hàng đống thùngđựng hàng, mặc dù có bảo vệ tuần tra nhưng chỉcần trốn vào trong cái bóng của mấy cái thùngnày thì rất khó để phát hiện ra.
Tránh khỏi bảo vệ của bến tàu, Mạc Du Háileo lên phía trên rồi dùng động tác vô cùng chuẩnnhảy vào trong nước, nổi rồi lặn theo từng consóng đột nhập vào tàu hàng mà không một ai haybiếtTrên thuyền không có ai, trên boong thuyềntrống trải được xếp đầy những thùng container.
Mạc Du Hải dựa vào trí nhớ nhanh chóng tìmra được những thùng container chuyên vậnchuyển sổ xe hơi kia.
Thùng hàng còn chưa được khóa lại, chắc làvăn chưa chuyển hàng lên hết.
Mạc Du Hải mởcửa của container, nghiêng mình tiến vào bêntrong, tiện tay còn đóng cửa lạiTrong chiếc container này chỉ có mấy chiếcxe mới vừa được chở đến và một xe cần cẩu.
wacponakenra kỹ càng từng chút một,không phát hiện trên xe có ma túy, dù có tìm ởgóc khuất nhất cũng không có bất kì kết quá gì“Lế nào mình đoán sai rồi?”Mạc Du Hải khế cau mày, cẩn thận tìm kiểmmột lần nữa, vẫn không đào ra được cái gìLúc này, ánh mắt của anh hơi tối lại, nhìn thấy.
trong bưồng lái của chiếc xe có một xấp tài liệu.
Anh cầm lên lật lật xem, cũng không có vấnđề gì.
Nhưng mà có một điểm khiến anh chú ý, làkhối lượng của xe.
Ô tô được lắp ráp theo dây chuyền sản xuấtvới những linh kiện đạt tiêu chuẩn thì sẽ khôngchênh lệch nhau bao nhiêu về khối lượng, Thậmchí muốn phân biệt rõ cần phải dùng những máy.
móc chuyên dụng.
Trong đầu Mạc Du Hải chợt lóe lên một ýtưởng, anh ràng chiếc xe lại chắc chắn rồi dùngxe cần cẩu nhấc nó lên.
Trên xe cần cẩu hiện lên khối lượng của xenơi.
cái xe hơi này năng hơn khối lượng tiêuchuẩn 30kg.
Chiếc xe mới tinh thế không thế chênh lệchvề khối lượng lớn như vậy.
Mạc Du Hải điều khiếncần cẩu thả xe hơi trở về vị trí cũ, bước xuống xekiếm tra kĩ càng cái xe hơi này.
Trong vô lăng không có gì, dưới đệm ghế ngồicũng trống rỗng.
Trong cái hãm xung có đồ vật,thậm chí trong bình xăng cũng chứa một món đồdạng rần.
“Cuối cùng cũng nằm được chứng cứ HạMạc Du Hải cũng chẳng cao hứng gì cho.
cam, thậm chí còn cảm giác hơi nặng nề.
Tronglòng luôn lơ đãng nghĩ đến việc một khi Hạ Nhược.
Vũ biết bố mình là kẻ buôn thuốc phiện thì có đaulòng hay không?Không biết vì sao dạo gần đây hình bóng cúaHạ Nhược Vũ cứ không lý do mà hiện lên tronganh,Mạc Du Hải thở ra nhẹ nhàng, thanh lý sạchsẽ mọi dấu vết lộ ra việc có người từng đến đây.
Mặc dù có thế nói là có chứng cứ rồi nhưng sốma túy vẫn chưa đủ.
Cần phải nằm được tin tức.
chính xác, phá hủy toàn bộ mạng lưới buôn bánthuốc phiện của Hạ Minh Viễn.
Mạc Du Hải nhảy xuống biển lần nữa, tronglòng vô cùng phức tạp, nhờ vào nước biển lạnhlẽo trong đêm khuya thanh vắng này anh mới trởnên bình tính hơn.
Nếu đã quyết định rồi thì anh sẽ không dễ.
dàng rút lui hay hối hận.
Ở một nơi rất xa, Lục Hằng buông cái kínhviễn vọng trong tay xuống, cười lạnh lùng báo: “Kếhoạch vu oan giá họa của tôi hiện tại có thể xemlà thành công rồi”Tên vệ sĩ nịnh nọt: “Ông chủ quả nhiên đoánviệc như thần, Mạc Du Hải không biết tự lượngsức mình, muốn đối phó với ngài nữa.
Lần nàycậu ta chỉ có thể sai một ly đi cả dặm thị“Cậu ta có thế tìm ra nơi này cũng xem như.
có chút bản lĩnh.
Nói thật thì tôi cũng khá làthưởng thức Mạc Du Hải, đáng tiếc lập trườngkhác nhau thì cuối cùng cũng sẽ đối chọi nhauthôi”Lục Hãng thở dài, vấy vẫy tay: “Đi thôi, ban.
đêm ở bờ biển lạnh quá, để bị cảm lạnh thì phiềnphức lắm.
Từ dưới biển ngoi lên bờ, Mạc Du Hải quay trởlại xe thay quần áo sạch mang theo từ trước, cầmđiện thoại gọi cho Thiết Diện để thông báo.
“Chú Diện, tôi đã tra ra được Hạ Minh Viễn lợidụng tàu chở hàng để vận chuyển ma túy”“Cậu chủ, câu cũng lập tức quay về đi, mộtmình ở bến tàu rất nguy hiểm” Giọng của ThiếtDiện lạnh như băng như tràn đầy sự ân cần.
Mạc Du Hải bình thản đáp: “Không sao, ở đâykhông có ai cả.
Tôi lập tức trở về bệnh viện.
ChúDiện, sau này chú phải chú ý đến từng đường đinước bước của Hạ Minh Viễn”“Tôi biết rồi cậu chủ” Thiết Diện đáp lời xongcúp điện thoạiMạc Du Hải ngồi trong xe ngẩn ngơ, nhíu chặtlông mày.
Không ai biết được hiện tại anh đangnghĩ gì, tâm trạng như thế nào.
Một lúc lâu sau, Mạc Du Hải với vẻ mặt mệtmỏi lái xe về bệnh viện.
Đợi đến khi anh trở lại thì Lục Khánh Huyềnvẫn chưa tỉnh lại.
Mạc Du Hải chỉ nhìn cô ta chứ không bướcvào phòng bệnh, rút ra một điếu thuốc trong túichâm lửa, khói thuốc bốc lên cao lượn lờ.
Nhớ đến cảnh tượng ban sáng mà trong lòngchùng xuống.
Hạ Nhược Vũ có lẽ vẫn còn nhung nhớ khôngquên được Hàn Công Danh, chăm sóc bên ngườianh ta nửa bước không rời.
Điếu thuốc đã tàn, anh định rút thêm mộtđiếu nữa nhưng hình như nhớ đến gì đó, cuốicùng cũng không hút nữa, quay người đi đếnphòng y tá, báo cho y tá trực ban một tiếng rồi rờikhỏi bệnh viện.
Bên trong biệt thự, Hạ Nhược Vũ năm trêngiường trăn trọc trở mình.
Hôm nay cô đến bệnh.
viện thăm Hàn Công Danh, anh ta vẫn chưa tỉnhrượu.
Minh Thư vấn ở trong phòng bệnh, cô cũngkhông tiện ở lâu nên quay về rồi.
Cô đến chó Kiều Duy Nam đổi thuốc, anh tacứ liên tục khuyên cô rời bó Mạc Du Hái, cô liềncảm thấy buồn cười Hai người bọn họ chưa từng quen nhau, nói gìđến chuyện bỏ đi chứ.
Bỗng nhiên khóa cửa phòng vang lên mộttiếng rất nhỏ, cơ thể Hạ Nhược Vũ run lên một cáirồi năm yên, hai mắt đang mở lập tức khép lạiKhông nhịn được tự chửi thầm bản thân,không khá lên được chút nào.
Nhưng theo bản năng cô vẫn kiềm chế hơithở của bản thân, lắng tai nghe tiếng bước chânđang từ từ lại gần mình.
Người đó đến gần mép giường đột nhiêndừng lại.
Trong chớp mắt sống lưng của HạNhược Vũ như bị gai đâm, cả người căng thắng,không biết người sau lưng mình muốn làm gìThời gian trôi qua từng phút từng giây, cô cócảm giác mình đã trải qua cả một thế kỉ dài đẳngđăng.
Lúc mà cô nghĩ mình không khống chế bảnthân được nữa, tiếng bước chân ở mép giườngvang lên lần nữa, nhưng mà cảng đi càng xa cho.
đến khi lại cửa phát ra tiếng vang,Anh ta đã rời đi

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!