Vào khoảnh khắc Hạ Nhược Vũ nhìn thấy Sài Vạn Hưng, trong đầu cô cảm thấy có chút quen quen, thế nhưng lại không thể nhớ ra mình đã từng thấy ông ta ở đâu. Nhìn thấy đám lính phòng bị cùng với dáng vẻ thân mật giữa Sài Vạn Hưng và Lục Hằng thì cô tự cho rằng Sài Vạn Hưng cũng không phải người tốt. Trên thực tế, cảm giác đó của cô không hề sai. Sài Vạn Hưng là quân phiệt đang chiếm cứ ở khu vực Nam Á, cũng là trùm đại gia ở đây. Về phần của cải của ông ta từ đâu mà có thì không ai biết cả, cũng chẳng có ai muốn biết bí mật đó của ông ta. Lục Hằng mỉm cười, trong nụ cười của ông ta còn mang vẻ cung kính: “Tư lệnh Sài Vạn Hưng, cuối cùng anh cũng đại giá quang lâm rồi, tôi đã đợi anh nửa ngày trời rôi đấy” Sài Vạn Hưng bật cười ha hả: “Cậu Lục Hằng, ngày nào tôi cũng bộn bê nhiều việc, ngoài việc luyện binh ra thì còn phải để ý tới chuyện làm ăn nữa, vì thế nên mới tới muộn. Hôm nay ở đây tôi phải xin lỗi cậu rồi, mong cậu có thể thứ lỗi cho tôi” Lục Hằng vội vàng cười cười nói: “Tư lệnh nói cái gì thế? Anh đến đây là đã cho tôi mặt mũi lắm rồi, tôi phải cảm ơn anh mới đúng. ” Sài Vạn Hưng xua xua tay: “Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rôi, không cân phải khách sáo vậy đâu. Cậu gọi tôi tới đây có việc gì không?” Ánh mắt của Lục Hằng di chuyển vê phía Mạc Du Hải, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Tư lệnh, cậu ta là kẻ địch của tôi, hôm nay tới sòng bài chơi bài với tôi. ” Sài Vạn Hưng đưa mắt quan sát Mạc Du Hải, trong đáy mắt hiện lên ý cười: “Tôi nhớ trước kia cũng đã từng làm chuyện như thể này rồi, xem ra vị này hẳn là rất có giá trị nhỉ?” Lục Hằng cười nói: “Tài sản của cậu ta ít nhất cũng phải vài trăm tỷ. Nếu như có thể lấy về tay thì tôi rất vui lòng chia 4:6 với tư lệnh, giống như trước đây vậy. Chỉ cân anh hạ lệnh một tiếng, cậu ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này Sài Vạn Hưng trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên lắc lắc đầu, nói: “Lục Hằng, làm như thế này là không đúng đâu. Không phải hai người đã bắt đầu đánh cược rồi sao? Nếu như lúc tôi nhúng tay vào vậy thì chẳng phải là rất không có đạo đức à?” Lục Hằng và người đàn ông kia đều sững người. Lời nói của Sài Vạn Hưng rất khéo, thế nhưng ai cũng có thể nghe ra ông ta đã từ chối lời đề nghị của Lục Hằng rôi. “Tư lệnh, anh không cân nhắc thêm một chút sao? Đây là một món hời không nhỏ đâu!” Lục Hằng có chút vội vàng nói, không kìm nổi lòng mà bước vê phía Sài Vạn Hưng. Vệ sĩ bên cạnh Sài Vạn Hưng lập tức giơ súng lên nhắm vào Lục Hằng, lớn tiếng quát lớn: “Dừng lại!” Lục Hắng vội vàng dừng bước, ánh mắt ông ta tha thiết nhìn về phía Sài Vạn Hưng, muốn lấy lợi ích để dẫn dụ Sài Vạn Hưng ra tay với Mạc Du Hải. Sài Vạn Hưng bật cười ha hả: “Buông súng xuống, đừng dọa Lục Hằng chứ. Yên tâm, ông ấy sẽ không làm gì tôi đâu” Lúc nãy vệ sĩ mới bỏ súng xuống, thế nhưng vẫn giữ trạng thái đề phòng với Lục Hằng. Sài Vạn Hưng cười nói: “Lục Hằng, không phải là vì bây giờ tôi đã trở thành người tốt rồi đâu. Nếu như là người khác, tôi sẽ không hề do dự mà nuốt chửng tài sản của người ta sau đó ném vào rừng cho chó ăn. Nhưng mà Mạc Du Hải, tôi không thể ra tay với người này được. Bởi vì ba cậu ấy có ơn với tôi, cả đời này tôi cũng không trả hết được. Vì thế hôm nay ở đây, ai có ý định đánh cậu ấy thì tôi sẽ lấy mạng của người đó. ” Lời vừa mới dứt, Sài Vạn Hưng liền rút một khẩu súng lục ra, sau đó đặt mạnh lên bàn. Lòng Lục Hằng chùng xuống, vốn dĩ ông ta nghĩ rằng có thể nhẹ nhàng xử lý Mạc Du Hải, thế nhưng không ngờ Sài Vạn Hưng lại đứng về phía cậu ta. Mạc Du Hải mỉm cười: “Ông Hưng, lâu lắm rồi không gặp, ông vẫn khỏe chứ?” Sài Vạn Hưng ngậm lên miệng một điếu xì gà, ánh mắt trở nên hiền hậu hơn rất nhiều: “Nhớ lần trước khi gặp cậu, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc choai choai. Bây giờ đã trưởng thành »ịm rồi. “Đã mười mấy năm rồi, tôi đã thừa kế chuyện công việc kinh doanh của gia tộc nên không có thời gian tới Nam Á, không ngờ ông Hưng vẫn còn nhớ tôi” Ở trước mặt Sài Vạn Hưng, Mạc Du Hải nói rất tự nhiên. Tại vùng đất này, trên thực tế Sài Vạn Hưng chính là vua một cõi, không ai dám dùng thái độ này để nói chuyện với ông ta cả. Có thể thấy được địa vị của Mạc Du Hải cũng khá đặc biệt. Lúc này Hạ Nhược Vũ mới nhớ ra vì sao cô lại thấy Sài Vạn Hưng quen như vậy rồi. Lúc trước khi ở nhà Mạc Du Hải, trong một cuốn album ảnh có một tấm ảnh Mạc Du Hải chụp chung với Sài Vạn Hưng. Sài Vạn Hưng cười cười, nói: “Lục Hãng vần chưa biết mối quan hệ của chúng ta, vì thế tôi cân phải giải thích cho ông ấy nghe. Năm đó ở Nam Á, tôi đã đi đến bước đường cùng, là ba của Mạc Du Hải, cũng chính là lão đại của tôi đã tận tâm hết lòng giúp đỡ nên tôi mới có thể có được như ngày hôm nay. Vì thế tôi vô cùng cảm ích ân huệ đó của nhà họ Mạc, hôm nay cậu Lục Hăng nể mặt tôi, đừng làm khó Mạc Du Hải nữa. Thế nào?” Lục Hãng ngoài mặt thì cười thế nhưng trong lòng lại không được như vậy. Ông ta nói: “Nếu tư lệnh đã có lời vậy thì đương nhiên tôi sẽ nể mặt anh rồi. Tôi cáo từ trước vậy” “Chờ chút đã, không phải cậu vân đang còn ván bài với Mạc Du Hải sao? Chưa đánh xong mà đã đi rồi, chẳng phải như vậy là rất không có phép täc sao?” Giọng nói của Sài Vạn Hưng đột nhiên trở nên lạnh băng. Lục Hãng giật mình thon thót, Sài Vạn Hưng đã không giúp ông ta thì thôi, đây rõ ràng là đang giúp Mạc Du Hải mà. “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nhúng †ay vào ván bài của hai người đâu. Nhưng mà nếu có người dám gian lận, †ôi mà phát hiện được thì đừng trách tôi phế đi hai bàn tay của người đó. ” Sài Vạn Hưng bình thản nói, ánh mặt luôn đặt trên người của người đàn ông kia. Người đàn ông kia đã đổ mồ hôi ướt đầm áo. Nhiều năm lăn lộn ở Nam Á như vậy, sao anh ta lại có thể không biết Sài Vạn Hưng là người như thế nào chứ. Lời cảnh cáo của ông ta thật sự rất hiệu quả. Lục Hãng nở một nụ cười cứng ngắc: “Tôi và tổng giám đốc Hải đánh bài công bằng mà, saocó chuyện gian lận ở đây được chứ?” Sài Vạn Hưng gật gật đầu: “Vậy thì tốt, hai người có thể tiếp tục được rồi” “Lục Hãng ông vẫn còn hơn 350 tỷ, tôi nghĩ ông cũng không bỏ ra nhiều hơn nữa đâu. Vì thế tôi với ông đánh một ván cuối cùng đi, lúc nãy tôi biết ông muốn kéo dài thời gian, bây giờ thì không cần nữa đâu nhỉ?” Mạc Du Hải bình thản nói” Lục | Hãng nắm tay thành đấm, ông ta lạnh lùng nói: “Được, cậu muốn đánh như thế nào?” “Rấtđơn giản, mỗi người rút một lá bài tây, xem lá | bài của ai có số to hơn” Mạc Du Hải thản nhiên nói. Lục Hằng cau chặt mày, rõ ràng là đang suy nghĩ. Cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm: “Ừm, tôi đánh với cậu ván cuối cùng này” Mạc Du Hải tiện tay rút ra một lá bài, Lục Hằng cũng rút một lá. So với sự điềm tĩnh của Mạc Du Hải thì tay của ông ta rõ ràng có chút run run. Lục Hằng quá căng thẳng, Lục Khánh Huyền đang ở trong tay Hàn Công Danh, đây vốn là cơ hội duy nhất của ông ta, xem ra cơ hội cuối cùng này cũng không còn nữa rồi, chỉ có thể liều lĩnh mà thôi. Ông ta run rẩy lật lá bài lên, gương mặt của Lục Hằng xám như tro tàn. Lá bài trong tay ông ta là lá bài 1 điểm, cũng chính là lá bài nhỏ nhất. Cho dù lá bài trong tay Mạc Du Hải chỉ là lá bài 2 điểm thôi thì cũng có thể thắng ông ta rồi. “Lục Hằng, vận may của ông đúng là không được tốt cho lắm” Mạc Du Hải nói xong liền đặt lá bài tây lên bàn, là 9 điểm. “Mạc Du Hải, cậu thắng rồi. Công ty của tôi bây giờ là của cậu rồi” Lục Hằng bỏ lại một câu sau đó định bỏ ra khỏi sòng bài. “Đợi chút đã, cậu nói công ty bây giờ là của Du Hải rồi, nói miệng thì sao có bằng chứng chứ, vẫn nên ký hợp đồng đi. Cậu thấy thế nào hả?” Sài Vạn Hưng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, mấy vệ binh lập tức đưa súng lên nhắm vào Lục Hằng. Lục Hằng biết không thể bịp bợm được, để bảo toàn tính mạng nên ông ta chỉ có thể gật đầu, nói: “Tôi nghe theo tư lệnh” Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Chỉ là một công ty, không thể chấm dứt ân oán giữa chúng ta được”