Người áo đen đi vào kho hàng, lạnh lùng nhìn Trần Tuấn Long, dùng giọng không có chút tình cảm nào hỏi anh ta: “Suy nghĩ kĩ chưa, nếu như anh không nói thì đừng trách tôi không khách khí với anh” Trần Tuấn Long chột dạ nói: “Đừng có nằm mợ, tôi sẽ không bán đứng chủ tịch Lục, có thủ đoạn gì cứ dùng hết đi!” Khoé miệng người mặc đồ đen cong lên, cười lạnh lùng: “Tôi thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà, đã vậy thì, tôi sẽ để anh biết thủ đoạn của tôi, người đâu…” Theo tiếng anh ta vang lên, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi tới, trong tay cầm một cái hộp đẹp đế, mở hộp ra, cho dù trong kho hàng chỉ sáng sờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ phản chiếu, bên trong bất ngờ lại là một cây dao phẫu thuật. Từ ánh sáng phản chiếu, Trần Tuấn Long cũng cảm giác được dao phẫu thuật sắc bén, giọng anh ta cũng bắt đầu run rẩy: “Anh, anh muốn làm gì?” “Anh đã từng học cao đẳng, hẳn có biết cổ đại có một hình phạt, gọi là lăng trì. Cậu ta là đàn em của tôi, trước khi đi theo tôi, là sinh viên xuất sắc của đại học y, am hiểu nhất chính là ngoại khoa, lúc làm phẫu thuật rất chính xác, để cậu ta cắt thịt anh là lựa chọn tốt nhất” Người áo đen lạnh lùng nói. Mồ hôi lạnh của Trần Tuấn Long rơi như mưa, run rẩy nói: “Anh không thể đối với tôi như vậy được, trước kia chúng ta đứng trên một chiếc thuyền, cũng từng đồng thời xuất hiện không ít lần, dựa vào tình cảm trước kia, để tôi chết sảng khoái đi” “Không, không, không, Trần Tuấn Long, hẳn anh hiểu tôi, tôi luôn không có tình cảm với bất kì ai cả, trừ khi anh nói chuyện tôi muốn biết ra, nếu không chuyện gì tôi cũng làm được đấy. Tiểu Vương, tài phẫu thuật của cậu tôi rất rõ, có điều cậu phải thách thức chút, có thể chứ?” Người mặc đồ đen xoay người cầm dao phẫu thuật của đàn em, nói. Hình như Tiểu Vương có chút hướng nội, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Tuấn Long lại cuồng nhiệt khác thường, nhìn ra được cậu ta cuồng công việc, gật đầu nói: “Đại ca, anh muốn em thử thách thế nào?” “Tôi nghe nói, ở cổ đại, lúc lăng trì, sẽ cắt ba nghìn sáu trăm dao mà phạm nhân vẫn chưa chết, tôi nghĩ lấy tài năng của cậu, cắt Trần Tuấn Long ba nghìn sáu trăm dao hẳn rất ung dung, nên tôi muốn cậu cắt đủ năm nghìn dao” Người mặc đồ đen lạnh nhạt nói. “Cuối cùng anh cũng chịu nói! Cho tôi biết, rốt cuộc Lục Hằng giấu sổ sách ở đâu?”Người mặc đồ đen nhìn chằm chằm Trần Tuấn Long, hỏi. Trần Tuấn Long nặng nề thở dài một hơi: “Tôi để sổ sách trong laptop trong nhà, anh không thể giết tôi, nếu không có mật mã của tôi, không ai có thể mở máy tính ra được” Người mặc đồ đen gật đầu: “Anh rất thông minh, kịp thời cứu mạng mình, có điều tôi phải nhắc anh, đừng có dở trò với tôi, không thì anh sẽ chết rất khó coi đấy” Trần Tuấn Long vội vàng nói: “Không đâu, anh tin tôi đi” Người mặc đồ đen lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi phái người đi lấy” Trần Tuấn Long vội vàng nói: “Máy tính tôi để trong phòng ngủ, tôi thật sự không lừa anh” Người mặc đồ đen cười: “Được rồi, chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ không sao hết” Không để ý tới Trần Tuấn Long nữa, người mặc đồ đen đi ra khỏi kho hàng, nói với mấy tên đàn em đang đợi ngoài cửa: “Sổ sách ở trong laptop của Trần Tuấn Long, các cậu tới phòng ngủ nhà anh ta, cầm laptop vê đây” “Dạ” Mấy tên đàn em đáp một tiếng, lập tức lái xe rời đi. Bồng nhiên, ở một góc cách đó không xa trong kho hàng, bóng người Lục Khánh Huyền chợt lướt qua. “Lục Hãng là ba mình, sao có thể chứ?” Lục Khánh Huyên trốn trong góc phòng, vẻ mặt rất phức tạp. Vừa rồi Hàn Công danh và người mặc đồ đen đối thoại, cô ta nghe thấy hết. Từ lúc rời khỏi khách sạn cô ta đã lặng lẽ đuổi theo Hàn Công Danh tới đây, nghe được nội dung cuộc trò chuyện đáng sợ này. Sở dĩ cô ta theo dõi Hàn Công Danh, là vì cô ta không tin bất kì ai, chỉ †in tưởng bản thân mình, cảm giác được Hàn Công Danh có thể thoát chết, trong đó nhất định có lí do, muốn điều tra thử, nhưng lại thu được kết quả ngoài ý muốn. “Có điều Hàn Công Danh rất hiểu mình, dù Lục Hãng là cha ruột của mình, nhưng trước mặt hợp tác với Hàn Công Danh vân có lợi nhất. Chỉ là anh nghĩ lâm một chồ rồi! Anh thích Hạ Nhược Vũ như thế, sao tôi có thể chung đường với anh được?” Đáy mät Lục Khánh Huyền loé lên một tia oán hận, lặng lẽ rời khỏi kho hàng, bấm điện thoại cho Lục Hãng. Lúc này Lục Hãng còn đang ở xưởng vũ khí, ông ta cần công xưởng này mang lại lợi ích cho mình mới có thể duy trì công ty hoạt động bình thường, làm ăn phi pháp không phải kế hoạch lâu dài, cho tên nhất định phải tẩy trắng, bây giờ đang ở thời khắc mấu chốt. Điện thoại reo lên, là số của Lục Khánh Huyền, Lục Hãng có chút nghỉ ngờ, đã trẻ thế này, hẳn Lục Khánh Huyền sẽ không gọi tới, trừ phi công ty gặp phiền toái, nhưng mà chút phiền toái ấy, ông ta cũng không để ý. Suy nghĩ một chút, Lục Hãng vân nhận điện thoại: Khánh Huyền, đã tre thế này còn chưa ngủ sao? Mặc dù công việc quan trọng nhưng sức khoẻ quan trọng hơn, sao có thể thức đêm được chứ?” Trong giọng nói tràn đầy ân cần, có thể ngay cả ông ta cũng không biết, trong lúc lơ đấng, lại toát lên bản năng làm cha. Lục Khánh Huyền hạ thấp giọng nói: “Tôi muốn hỏi ông một chuyện, tôi có phải con gái ông không?” Lục Hãng hơi sửng sốt, ông ta không ngờ Lục Khánh Huyền đã biết chuyện này, tâm trạng có chút phức tạp, chốc lát sau mới nói: “Ừ, Khánh Huyền, ba gạt con, vì không muốn con áp lực, sao con biết được?” Giọng Lục Khánh Huyền không lộ ra bất kì tâm tình gì, lạnh nhạt nói: “Nếu ông là cha ruột của tôi, thì tôi có trách nhiệm nhắc nhở ông, Hàn Công Danh chưa chết, anh ta và người mặc đồ đen bên cạnh ông, đang mưu tính bán đứng ông. ” Lục Hằng giống như bị sét đánh giữa trời quang, kinh ngạc nói: “Khánh Huyền, giờ con đang ở đâu, sao con biết tin nào?” Lục Khánh Huyền lạnh lùng nói: “Trước hết ông đừng hỏi chuyện này. Bọn họ muốn sổ sách kế toán của ông, đã bắt Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long đã khai hết. Sau khi lấy được sổ sách, bọn họ sẽ giao cho cảnh sát, ông sẽ từ một doanh nhân, biến thành một tên tội phạm truy nã, mà ông lại đang ở Nam Á, căn bản về không kịp. Nói cho tôi biết, tiếp theo phải làm thế nào?” Sắc mặt Lục Hằng rất khó coi, trầm ngâm nói: “Chuyện này rất phiền toái, có điều cũng may có con thông báo trước cho ba, bây giờ còn sớm, hết thảy vẫn còn kịp”