Hạ Nhược Vũ một đường đi thẳng đến tâng cao nhất. Cô không dừng lại đi thẳng đến văn phòng, phát hiện bên trong không hề có ai. Cô lập tức đi ra tiện tay bắt một người lại hỏi: “Chủ tịch đâu?” Người kia nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Nhược Vũ, không tự giác được nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói: “Chủ tịch đang họp ở dưới lầu” Hạ Nhược Vũ buông tay, không nói câu nào, thậm chí cô không có kiên nhẫn để chờ thang máy mà đi thẳng đến thang bộ. Đôi giày cao gót năm centimet của cô nện trên bậc thang vang lên tiếng “cạch cạch” Đi quá gấp khiến cho cảm giác tức ngực lại ập đến, thân thể cô khẽ run. Cô vịn vào vách tường hít thở, trán đã đọng một lớp mồ hôi. Hạ Nhược Vũ hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân ổn định lại tâm lý. Cô nghiến chặt răng bước về phía phòng họp. Mặc kệ không gõ cửa, cô đẩy cửa trực tiếp đi vào. “Âm!” Tiếng cửa mở vang lên, mười mấy người ở trong đồng loạt xoay đầu nhìn qua. Thấy Hạ Nhược Vũ, mỗi người lại có một phản ứng khác nhau. “Tiểu Vũ, con có chuyện gì vậy?” Hạ Minh Viễn không phản ứng kịp, câu nói như là một lời trách móc chứ không phải lời hỏi thăm. Hạ Nhược Vũ nhìn thật sâu về phía người đàn ông ngồi ở ghế chính, ánh mắt u ám ẩn chứa sự bình tĩnh nhưng lại không có chút cảm xúc nào, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của anh lúc này. Nhưng chắc chắn đó không phải là điều cô muốn. Cô bình tĩnh nói: “Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn” Với tư cách là tổng giám đốc công ty, cô đương nhiên có tư cách tham gia đại hội cổ đông. Những người khác nhìn về hướng người đàn ông đang thờ ơ với mọi chuyện, vốn là họ không có ý kiến gì, nhưng cả hai đều là cổ đông lớn của công ty, bọn họ cũng không nắm giữ hơn hai. phần trăm cổ phần: Đến cũng chỉ góp đủ quân số. Chủ yếu vẫn là võ đài của hai phe đại cổ đông, bọn họ chỉ cần không bị vạ lây là tốt rồi. “Quản lý Vũ không biết điều lệ và quy định của công ty?” Người đàn ông lên tiếng, anh nhếch khóe miệng, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lùng “Hay là quản lý Vũ cảm thấy hệ thống quy định của công ty thật vô dụng” Chỉ có một buổi tối không gặp, cô lại cảm thấy người đàn ông trước mắt bỗng nhiên thật xa lạ. Đồng tử co rút lại, cô nhanh chóng đè nén đau đớn trong lòng, nhẹ giọng nói: “Xử phạt như thế nào, tôi sẽ theo quy định mà chấp hành” Mạc Du Hải ánh mắt lạnh xuống, trên mặt thản nhiên gật gật đầu. “Ngồi đi, quản lý Vũ” Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thản không thể nào đơn giản hơn, lọt vào tai Hạ Nhược Vũ, lại giống như băng tuyết đập vào tim cô, cả người cô run lên. Không biết là do thân thể khó chịu, hay là do tâm lý cô khó chịu hơn. Cô bước về phía Hạ Minh Viễn đi đến, cả người không còn cảm giác gì nữa. Lúc này người bên cạnh Hạ Minh Viễn vừa nhận điện thoại, lập tức nói nhỏ vào tai Hạ Minh Viễn vài câu, sắc mặt Hạ Minh Viễn khế thay đổi, rất nhanh lại giấu đi tất cả cảm xúc. Trong mắt ông đầy vẻ khó xử, nhưng rất nhanh ông đã hạ quyết định. Chờ Hạ Nhược Vũ ngồi xuống, ông nhẹ giọng nói với cô: “Tiểu Vũ, hiện giờ ba có chuyện khẩn cấp phải đi ra ngoài, trước tiên con ứng phó giúp ba một chút. Nhớ kỹ đừng có cứng đối cứng với cậu ta” Mặc dù ông không hiểu vì sao cổ đông lớn của Hạ thị lại trở thành Mạc Du Hải, nhưng ông cũng rất ngạc nhiên lúc bắt đầu cuộc họp cổ đông sáng nay, cả hai bên đều không nói gì đến nội dung cuộc họp. Chỉ là ông còn việc rất quan trọng phải làm, không thể không đi được. Có chuyện gì quan trọng hơn việc kinh doanh của công ty nhiều năm nay? Mặc dù trong lòng Hạ Nhược Vũ có rất nhiều câu hỏi, nhưng rốt cuộc cô cũng không hỏi mà chỉ nói: “Ba, đừng lo lắng, con biết phải làm sao mà” Hạ Minh Viễn ừ một tiếng, biết thời gian không thể chậm trễ, liền đứng dậy nói: “Anh Hải, tôi có việc gấp phải ra ngoài. Nếu có gì thắc mắc, anh có thể trực tiếp trao đổi với Tiểu Vũ. Tiểu Vũ có toàn quyền đại diện cho ý kiến của tôi” Điều này tương đương với sự tôn vong của công ty, tất cả đều đè nặng lên người cô, Hạ Nhược Vũ cảm thấy gánh nặng trên vai càng thêm nặng. Mạc Du Hải cười nói: “Chủ tịch Viễn, cứ tự nhiên” Hạ Minh Viễn hai mắt nhíu chặt, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ ông, cho nên ông chỉ có thể rời đi trước. Nhưng sự việc hôm nay cũng khiến ông phải đưa ra quyết định, Mạc Du Hải nhất định không phải người tốt, không phải là người ông có thể giao phó cả đời của Hạ Nhược Vũ được. Ngay khi Hạ Minh Viễn rời đi, bầu không khí vốn đã căng thẳng trong phòng họp càng thêm ngột ngạt. Mọi người đang ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi họ nói. Bàn tay Mạc Du Hải với những ngón tay thon dài, khớp xương mảnh khảnh, khẽ gõ trên mặt bàn bóng loáng phát ra tiếng “cộc cộc cộc”. Mỗi một tiếng vang đều đặn như vậy, dường như không phải gõ bàn mà là gõ vào lòng bọn họ. Tim lại nhảy lên một cái. “Anh Hải, tôi không biết anh đột nhiên tổ chức đại hội cổ đông là có ý gì?” Hạ Nhược Vũ quyết định phủ đầu hỏi, ánh mắt nhìn anh như thể người đối diện chỉ là một người xa lạ. Cô còn dám nói với anh bằng giọng điệu này, xem ra cô phải quyết tâm phủi sạch quan hệ với anh, rồi đến bên người đàn ông kia đi. Mạc Du Hải đáy mắt ẩn chứa cảm xúc cuồn cuộn, môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp lãnh đạm giống như chính bản thân anh: “Là cổ đông lớn nhất của công ty, tôi có quyền hỏi thăm tình hình hoạt động của công ty” Anh liếc nhìn Tinh Giang, Tinh Giang gật đầu, để trợ lý đứng cạnh phân phát tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho mọi người. Anh ta bất lực thở dài, đại thiếu gia rõ ràng là đang tức giận, cô Vũ lại còn ngoan cố như vậy, sợ rằng sẽ phải chịu một chút khổ sở đây. Một số cổ đông nhìn vào tài liệu trong tay của họ, không biết họ có nên đọc nó hay không. Mạc Du Hải hoàn toàn không quan tâm mà thả tập tài liệu xuống bàn: “Tôi đầu tư rất nhiều tiền để hỗ trợ hoạt động của công ty. Mà đây là hiệu suất mà các người giao cho tôi sao” Hạ Nhược Vũ mím môi, không có gì để nói, đúng là trong khoảng thời gian này việc kinh doanh của công ty có chút ảm đạm, nhưng cũng không phải là không chịu nổi như Mạc Du Hải nói. Chỉ là anh hiển nhiên không phải người tốt, làm sao có thể dễ dàng cho qua như vậy được. Kìm nén sự khó chịu trong lòng, cô khó khăn lên tiếng: “Vấn đề này, chúng tôi sẽ chú ý, chờ…Không đợi cô nói xong, Mạc Du Hải đã trầm giọng nói: “Điều tôi muốn không phải là sẽ chú ý và chờ đợi. Vì các người không có khả năng gánh vác toàn bộ hoạt động của công ty và thúc đẩy hoạt động của công ty, chức chủ tịch này cũng nên đổi thành người khác. ” “Anh đang nói cái gì vậy!” Hạ Nhược Vũ đột ngột đứng dậy khỏi ghế, ngẩng đầu không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, anh muốn sa thải ba của cô sao? Không, tuyệt đối không thể. Cô trở nên xúc động, mọi thứ trước mặt như chao đảo, suýt nữa thì té xuống ghế. Để ổn định tinh thần, cô bấu mạnh vào lòng bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, một chất lỏng ẩm ướt trào ra, cô mượn nỗi đau này để ổn định lại tâm lý. “Quản lý Vũ, ý của tôi chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng hay sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của người cô, không hiểu saø trong lòng Mạc Du Hải cảm thấy sự khó chịu khó giải thích được. Tại sao khi thấy được vẻ sợ hãi của cô, điều mà anh mong muốn, thì trong lòng ngược lại càng khó chịu hơn.