Rời khỏi quán bar, Hạ Nhược Vũtìm kiếm khắp nơi, xem xem gần đâycó khách sạn nào không. Nhưng khôngbiết vì sao mà những khách sạn gầnđây đều đóng cửa, chỉ còn mỗi mộtchỗ mở. Hạ Nhược Vũ không còn cáchnào khác, một mình cô không khiêngđược Lục Khánh Huyền, chỉ có thể dìucô ta đi tới khách sạn kia. Hạ Nhược Vũ đưa Lục KhánhHuyền vào phòng, xem ra cô ta quá sayrôi. Cô mất rất nhiêu công sức mới cóthể ném Lục Khánh Huyền lên giường,mệt đến nỗi miệng đắng lưỡi khô. Lúc ở quầy bar thì Hạ Nhược Vũkhông uống gì hết. Dù sao cũng là LụcKhánh Huyền hẹn cô ra, không thể không có lòng phòng bị. Huống chỉ LụcKhánh Huyền còn là tình địch của côchứ?Nhưng khi ở trong khách sạn thìHạ Nhược Vũ không còn phòng bị nhưvậy nữa, cô buông lỏng cảnh giác. Nhìnthấy trong phòng có bình nước thì rótmột chén uống giải khát. Hạ Nhược Vũ thấy Lục KhánhHuyền nằm trên giường không có phảnứng gì, có lẽ là tác dụng của cồn. Côđứng dậy định rời đi thì bỗng cảm thấyđầu rất choáng, mắt tối sâm lại rôi ngấttrên mặt đất. Lục Khánh Huyền vốn không cònbiết trời đất gì nay lại ngôi dậy, trongmắt cô ta lóe lên một ý cười lạnh lẽo:“Hóa ra trên thế giới này thật sự cóngười phụ nữ không có đầu óc như cô. Còn chăm sóc tôi cơ đấy, đúng là mộtkẻ ngu”Hàn Công Danh đi vào phòng, saulưng anh ta là mấy tên côn đồ lúc nãy. Hóa ra tất cả đều được Lục KhánhHuyền sắp xếp cả rôi. Sau khi Hàn Công Danh tiến vào thìcũng không để ý tới Lục Khánh Huyền. Anh ta bước nhanh lên ôm lấy HạNhược Vũ rôi đặt cô lên giường, anh tanói với mấy tên côn đồ kia: “Đừng cónói chuyện tối hôm nay ra ngoài, nếukhông thì đừng có trách tôi độc ác. Bâygiờ đã không còn chuyện của các cậunữa rồi, cút đi”Mấy tên côn đồ vội vàng chạy rangoài, sợ khiến cho Hàn Công Danhkhông vui. Sau khi mấy tên côn đồ đi rồi thìHàn Công Danh mới nói với Lục KhánhHuyền: “Có phải là cô cũng nên đi ra rồikhông?”Lục Khánh Huyền cười hỏi: “Saothế, chụp ảnh cũng không cho tôi nhìnchút à? Anh keo kiệt quá rồi đấy?”Hàn Công Danh nhìn chằm chằm vào cô ta với vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự cảnh cáo: “Chúng ta là quan hệ hợp tác, nhưng Nhược Vũ là người con gái tôi yêu, tôi không cho phép bất cứ ai làm nhục cô ấy. Cô đi ra ngoài trước đi” Lục Khánh Huyền tỏ vẻ không vui: Anh phải hiểu rõ, chúng ta là quan hệ hợp tác. Nhưng nếu như không có kế hoạch của tôi thì anh có thể làm được tới bước này chắc?” Ánh mắt của Hàn Công Danh lại càng thêm lạnh lẽo: “Cho nên tôi mới mời cô ra ngoài. ” Lục Khánh Huyền chơi chán, cô ta biết rằng Hạ Nhược Vũ có một vị trí rất đặc biệt trong lòng Hàn Công Danh. Lục Khánh Huyền hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi ra ngoài. “Nhược Vũ, anh vô cùng yêu em. Nhưng sao em lại lựa chọn Mạc Du Hải chứ. Anh đau lòng quá, cho dù anh có làm ra chuyện gì để có được em thì đều đáng giá được tha thứ đúng không?” Hàn Công Danh tự lẩm bẩm một mình, đôi tay anh ta nhẹ mơn trớn mái tóc dài của Hạ Nhược Vũ. Dưới tác dụng của thuốc thì Hạ Nhược Vũ sẽ không tỉnh lại, càng không nghe được những gì anh ta nói. Tay của Hàn Công Danh run lên, anh ta từ từ cởi bỏ áo ngoài của Hạ Nhược Vũ, lộ ra da thịt tuyết trắng bên trong khiến cho anh ta có một cảm giác lóa mắt. Hàn Công Danh càng căng thẳng hơn, anh ta nhẹ nhàng tuột áo ngoài của Hạ Nhược Vũ xuống bả vai. Mặc dù bây giờ Hàn Công Danh đã có thể sở hữu Hạ Nhược Vũ dễ như trở bàn tay, nhưng anh ta không hề làm như vậy. Bởi vì thế là đang làm nhục cô. Hàn Công Danh cầm lên máy ảnh đã chuẩn bị từ trước, chụp mấy bức tư thế ngủ duyên dáng của Hạ Nhược Vũ rồi nở một nụ cười hài lòng. Dường như anh ta có thể thấy dáng vẻ tức hổn hển của Mạc Du Hải, trong lòng Hàn Công Danh có một cảm giác thoải mái không thể nói được thành lời. “Tôi có thể vào được chưa?” Lục Khánh Huyền gõ nhẹ cửa phòng. “Vào đi: Hàn Công Danh đã sửa sang lại quần áo cho Hạ Nhược Vũ rồi nói. Lục Khánh Huyền đi tới, cô ta nhìn Hạ Nhược Vũ đang ngủ mê man thì nở một nụ cười lạnh: “Anh đúng là người chính trực nhỉ, thế mà không lợi dụng cơ hội để làm chút gì đó. ” Trong đôi mắt của Hàn Công Danh lóe lên một chút lạnh lùng: “Tôi sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ để có được Nhược Vũ. Bởi vì cô ấy là người tôi yêu nhất. Cô đừng nói như vậy nữa, cần thận tôi trở mặt với cô” Trên mặt Lục Khánh Huyền hiện lên vẻ xem thường, cùng lúc đó thì lòng đố ky của cô ta cũng bắt đầu tràn lan. Vì sao đều là phụ nữ nhưng Hạ Nhược Vũ lại được nhiều người thích đến vậy, còn mình thì mãi bị Mạc Du Hải thờ ơ? Cô ta không tìm nguyên nhân trên người mình, mà cho rằng đều là do Hạ Nhược Vũ nói xấu cô ta trước mặt Mạc Du Hải. Nếu như không phải là Hàn Công Danh đang ở đây thì chắc Lục Khánh Huyền sẽ đi lên phá mặt của Hạ Nhược Vũ rồi. “Bước tiếp theo phải làm như thế nào?” Hàn Công Danh đưa thẻ nhớ cho Lục Khánh Huyền rồi hỏi. Lục Khánh Huyền nhếch môi, mấy tấm ảnh này rất có giá trị, đủ để chia rẽ Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ. “Tôi sẽ nghĩ cách giao mấy tấm hình này cho Mạc Du Hải. Thứ anh cần phải làm chính là chờ đợi thời cơ, khi tinh thần và ý chí của Mạc Du Hải sa sút thì chúng ta có thể thành lập công ty đối đầu với anh ấy” Lục Khánh Huyền đã tính trước cả rồi, trong lòng cô ta có một chút sự vui vẻ khi trả thù. Hàn Công Danh nghĩ một lúc rồi nhíu mày nói: Dường như cô đã xem thường Mạc Du Hài rồi. Nếu như anh ta là người dễ dàng bị đánh bại như thế thì đã chết không còn xác từ lâu rồi” Lục Khánh Huyền cười nhẹ một tiếng rồi trả lời: "Vậy phải xem tài năng của anh tới đâu rồi. Cũng không thể cứ trông chờ vào người phụ nữ là tôi được đúng không? Nhưng anh yên tâm đi, | tôi đã tìm được một người bắc cầu. Ngày mai tôi sẽ đi gặp tổng thanh tra tài vụ trong công ty của Mạc Du Hải, anh ta tên là Giang Phong. " Hàn Công Danh tìm kiếm trong trí nhớ của mình một chút, Giang Phong là quản lý cấp cao trong công ty của Mạc Du Hải. Ba mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình, vẫn luôn là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người. Anh ta chú tâm vào sự nghiệp, năng lực cá nhân cũng vô cùng mạnh, rất được sự tin tưởng của Mạc Du Hải. Bởi vậy nên đã leo lên được cái chức tổng thanh tra tài vụ khi tuổi còn rất trẻ. Chỉ là Giang Phong luôn ở trong nhà không đi ra ngoài, tạo cho người ta một cảm giác thần bí, muốn tìm kiếm tư liệu của anh ta cũng chẳng dễ dàng gì. “Cô thật sự chắc chắn rằng mình sẽ tóm được Giang Phong à?” Hàn Công Danh hiểu rất rõ, nếu như Giang Phong đứng về phía bọn họ thì sẽ tạo thành một đòn tấn công chí mạng cho Mạc Du Hải. Nhưng anh ta có chút không tin tưởng vào Lục Khánh Huyền. Lục Khánh Huyền cười cười rồi nói: “Có rất nhiều chuyện phụ nữ có tác dụng hơn đàn ông. Tin tưởng tôi, cho tôi thời gian ba ngày, tôi khiến cho anh †a ngoan ngoãn nghe lời chúng ta. ” Hàn Công Danh gật đầy: “Chỉ mong cô không đánh giá chính mình quá cao. Nhưng nếu như cô tóm được Giang Phong thì bước tiếp theo của kế hoạch sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dù sao thì anh ta cũng quản lý đại đa số tài chính trong công ty của Mạc Du Hải” Lục Khánh Huyền cười lạnh một cái rồi nói: “Kế hoạch này do tôi tạo ra, tất nhiên là tôi chắc chắn rồi. Tốt nhất là anh đừng nghỉ ngờ tôi. Được rồi, bây giờ chúng ta đi được rồi. Không bao lâu nữa Mạc Du Hải sẽ tới đây. ” Trong ánh mắt của Hàn Công Danh hiện lên một chút ghen tị, Lục Khánh Huyền nhìn thấy thì nở một nụ cười lạnh. Tình cảm của Hàn Công Danh đối với Hạ Nhược Vũ càng sâu đậm thì cô ta càng dễ sai bảo anh ta làm việc cho mình. Lục Khánh Huyền đi ra khỏi khách sạn, gió đêm thổi tới, cô ta nhắm mắt lại với vẻ hài lòng. Kế hoạch của cô ta đã Công Danh hơn phân nửa, không có cái gì là cô không thể mưu tính được.