Ngay lúc này, nghe thấy tiếng chuông vang lên. Phó Cầm Duy lấy điện thoại trong cặp ra nghe, bình thường anh chê thứ này nặng, đều bỏ trong cặp. Đầu dây bên kia cũng không có chuyện gì quan trọng, đều là một số bạn hợp tác chúc tết anh. Hàn huyên với nhau vài câu rồi cúp máy. Tiêu Thái Liên nhìn tới sáng mắt: “Đây là thứ gì?” Lục Ngọc nói: “Là điện thoại. ” Tuy Tiêu Thái Liên chưa từng nhìn thấy nhưng từng nghe nói: “Hơn một vạn tệ lận, các con mua?” Phó Cầm Duy: “Công việc cấp cho!” Càng có tiền, ngược lại càng thấp điệu. Bây giờ chỗ anh nhiều việc, mang theo cái điện thoại, đỡ phải đi khắp nơi tìm điện thoại lúc cấp bách. Tiêu Thái Liên nghe nói liền cẩn thận dặn dò: “Vậy tuyệt đối đừng làm mất, nếu không chúng ta không đền nổi!” Phó Cầm Duy cười vâng một tiếng. Cả nhà ngồi lại với nhau ăn uống, rất ấm cúng. Tối đó, Phó Cầm Duy ôm Lục Ngọc còn đang tự trách: “Hôm nay anh không nên hung dữ với con trai. ” Mẹ anh nói đúng, một mình con đi học đã rất vất vả rồi. Anh có tôn nghiêm làm cha, ngại xin lỗi với con trai. Nhưng đứa con này cũng quá hiểu chuyện, còn hiểu cho anh. Lục Ngọc nói: “Không sao, dù sao anh cũng là lần đầu làm cha. ” Phó Cầm Duy ôm chặt eo Lục Ngọc, im lặng một lúc lâu. Bận rộn tất bật, năm 90 lặng lẽ tới. Từ khi bắt đầu khởi nghiệp, thời gian trôi đi vô cùng nhanh, mỗi ngày giống như bị vô số chuyện giục giã, hận không thể một ngày có bốn mươi tám tiếng. Bây giờ Phó Cầm Duy là đại lão của công ty bất động sản, trên tay đảm đương bảy tám hạng mục, riêng khoản vay ngân hàng đã trên nghìn vạn. Cộng thêm đầu tư của mình, nhiều lần huy động vốn, tài sản vô cùng khả quan. Hơn ba mươi tuổi đã có thành tựu như thế này, phóng mắt cả Thâm Quyến cũng không có mấy người. Phó Cầm Duy bình thường mặc tây trang, nét mặt lãnh đạm, khí chất xuất chúng, thậm chí có một số người cho rằng anh cũng là du học sinh nước ngoài về. Thời này, người xuất ngoại du học được gọi là hải quy. Người từng ra ngoài du học, bay qua một vòng dĩ nhiên là khác, cảm thấy Phó Cầm Duy giống như là đồng loại, muốn tiếp cận. Nhưng Phó Cầm Duy lại không làm bạn với họ! Thời này trào lưu ra nước ngoài hot, người có thể ra nước ngoài, trong nhà đều có bối cảnh, mà Phó Cầm Duy hoàn toàn là dựa vào bản thân, làm ra tên tuổi ở thương trường. Được biết Phó Cầm Duy chưa từng xuất ngoại, có hơi không dám tin, giáo dục ở trường học trong nước lạc hậu như vậy, thế mà còn có thể dạy ra người ưu tú thế này, vượt qua nhận thức của họ. Tài sản của Phó Cầm Duy không ít, cộng thêm đẹp trai tài tuấn không khỏi sẽ xuất hiện một số mê hoặc. Thư ký nam nói: “Đợi lát nữa cô Đỗ sẽ tới!” Phó Cầm Duy nhíu mày nói: “Nói là tôi đang bận, không có thời gian gặp!” Nhà họ Đỗ này có một số hợp tác với họ, mỗi lần đều cử cô Đỗ này tới. Lòng của Tư Mã Chiêu ai cũng biết. Cô Đỗ cũng luôn tới hỏi có muốn cùng đến nhà hàng tây không, hoặc xem phim nghe nhạc các loại. Sau khi bạn bè ở thương trường nhìn ra đều nói anh có diễm phúc. Nếu có thể ly hôn với vợ hiện tại, cưới cô Đỗ này, đúng là cường cường liên thủ, sợ là sẽ nhảy thành nhà tư sản số 1 ở Thâm Quyến. Nhưng lại bị anh nghiêm nghị cự tuyệt. Sở dĩ anh muốn xông pha làm ăn là bởi vì muốn cho Lục Ngọc sống cuộc sống tốt hơn, chứ không phải sau khi sống cuộc sống tốt hơn thì ly hôn với vợ. Ai biết thư ký nam vừa đi ra, cô Đỗ đã xông vào. “Vì sao anh luôn bảo người đuổi em, lẽ nào em khiến anh ghét như thế sao?” Cô Đỗ uốn tóc, mắt ngấn lệ nhìn anh. Phó Cầm Duy có hơi cạn lời với cô ta, cô ta dây dưa với người đã có vợ, sao còn thấy ấm ức chứ. Phó Cầm Duy bình tĩnh nói: “Cô Đỗ, có một số chuyện tôi hi vọng cô có thể hiểu. Tôi không có bất cứ tình cảm nam nữ nào với cô, cô đừng làm như vậy nữa, lễ nghi liêm sỉ cũng rất quan trọng!” Phó Cầm Duy vẫn luôn rất lạnh lùng với người mà anh không quan tâm, nói lời vô cùng nặng. Gần như là chỉ thẳng mũi nói cô ta giáo dưỡng không tốt. Cho dù có thích anh mấy cũng không thể chịu đựng bị nói như vậy.