Ngày hôm sau, sau khi đợi Phó Cầm Duy đi, Lục Ngọc mới vào trong huyện tìm tới người luyện kim. Những thợ luyện kim này bình thường trông giống như rèn sắt, không nổi bật gì. Nhưng trên thực tế nhà họ nhiều đời làm ngành này, từng nghe nói cũng rất có tiếng tăm. Người thợ nhìn thấy cũng ngơ ngác, bên trong hai khối gạch này thế mà lại có càn khôn. Nhưng hành nghề có quy tắc nghề, người thợ chưa từng hỏi nhiều, lặng lẽ chiết xuất ra bánh vàng, màu sắc chiết xuất ra rất xinh đẹp. Hơn nữa hai khối cộng lại thật sự được một cân rưỡi. Có thể thấy người thợ này thành thật giữ chữ tín, không có trộm vàng. Lục Ngọc đến tiệm vàng đổi toàn bộ số vàng này thành tiền. Chủ nhiệm của tiệm vàng cũng cả kinh, đời này chưa từng đổi những thứ này, nhưng ông ta rất muốn đổi. bởi vì giá nhập trong tỉnh là bảy mươi hai tệ một gam. Ông ta dựa theo bảy mươi đổi với người ta. Như vậy tính ra, có thể hời được hơn một nghìn. Loại chuyện tốt này bình thường thắp đèn lồng cũng không tìm được. Lục Ngọc bỏ tiền vào trong túi cũng có hơi không xách nổi, thấp thỏm dè dặt suốt dọc đường, nhìn ai cũng giống người xấu, sợ người khác phát giác sự dị thường của cô, cướp túi của cô. Dạo này trời lạnh, cộng thêm tất cả mọi người đều bị chuyện hủy bỏ phiếu này hấp dẫn, không ai chú ý cô. Lục Ngọc thuận lợi trở về, đưa tiền cho Phó Chi. Phó Chi muốn chia nửa với cô, Lục Ngọc không lấy, dù sao cũng là việc đơn giản, ngại lấy tiền an cư lập nghiệp của người ta. Phó Chi thấy cô thực sự không muốn lấy, nói: “Thế này đi, con cũng đừng khước từ nữa, số chẵn mẹ cất, cho con mười nghìn, con đã cứu mạng của mẹ, mạng của mẹ vẫn đáng giá mười nghìn tệ chứ. ” Sợ Lục Ngọc không nhận, Phó Chi lại bổ sung một câu: “Nếu con không nhận, mẹ không vui đâu!” Thấy bà ấy đã nói như vậy rồi, Lục Ngọc chỉ đành miễn cưỡng nhận, cuối cùng trong lòng cũng không an ổn, nói: “Nếu mẹ có việc cần tới con thì cứ nói. ” Phó Chi nói: “Được. ” Bà ấy cực kỳ hài lòng về đứa con gái nuôi này. Nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng có thể giữ được bổn tâm của mình, có thể thấy tâm trí ý chí và phẩm chất cá nhân của cô đều vô cùng tốt. Lục Ngọc cầm được mười nghìn tệ này, cực kỳ không chân thực. Nhịp tim tăng nhanh, thầm mắng mình không có tiền đồ, trước đây cũng từng thấy số tiền lớn, sao vẫn căng thẳng như vậy chứ. Mười nghìn tệ quá thật, ví dụ Lưu Bàng bọn họ mở xưởng thực phẩm cũng chỉ cần hai mươi nghìn tệ là có thể lo xuể tất cả chi phí tiền kỳ rồi. Nếu mua nhà, ít nhất có thể mua được hai mươi căn nhà trệt. Phó Chi thực sự quá phóng khoáng, vừa ra tay đã nhiều tiền như vậy. Tiền nhiều như vậy, Lục Ngọc nhiều lần muốn trả cho Phó Chi, nhưng bà ấy không đồng ý: “Tiền thì cất kỹ, muốn mua gì thì mua. ” Bà ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, tiền với mạng sống so ra vốn không là gì cả. Phó Chi nói xong, có hơi buồn ngủ. Lục Ngọc vừa thấy trên mặt bà ấy có chút uể oải, biết bà ấy còn phải thu xếp số tiền mặt này, rất chu đáo nói: “Vậy mẹ nghỉ ngơi trước đi. ” Lục Ngọc cũng mang mười nghìn tệ rời đi, cất tiền vào trong ngăn bí mật trong tủ quần áo. Đồ gia cụ cũ ngày xưa, bên trong có chi tiết, tuy trong ngăn bí mật không có tiền, nhưng ngăn bí mật này lại tiện cho Lục Ngọc cất tiền. Qua một lúc, mẹ Lục mang túi lớn túi nhỏ tới, bà vừa tới liền muốn vào trong phòng của Phó Chi. Mẹ Lục không kín miệng giống Lục Ngọc, bà biết có nhiều tiền như thế chắc chắn sẽ nói ra. Lục Ngọc gọi mẹ Lục sang một bên, bảo bà nhào bột giúp mình. Định đợi lát nữa hấp chút màn thầu cho mẹ nuôi Phó Chi. Màn thầu mềm mại dễ tiêu hóa, tinh mễ tinh bột dinh dưỡng nhất. Mẹ Lục hiếm khi thấy Lục Ngọc nhờ tới mình, cũng không màng thăm Phó Chi nữa, vội vàng rửa tay theo cô vào nhà bếp. Lục Ngọc lặng lẽ thở phào một hơi. Trong nhà bếp, mẹ Lục hơi ngại: “Nếu nhà to, đón mẹ nuôi Phó Chi của con vào ở thì tốt rồi!” Hai vợ chồng nhỏ bọn họ ở riêng, Lục Ngọc mới mang thai, trong nhà khi không có thêm một người, sợ là không tiện. Lục Ngọc nói: “Bà ấy là mẹ nuôi của con, ở chỗ con không phải là hợp tình hợp lý sao. ” Còn phân chi tiết như thế làm gì.