Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 62: Giấc mộng Nam Kha

14-10-2024


Trước sau

Sở Ngư rõ ràng có thể nhìn thấy cơ thể Sở Thanh run rẩy, hắn lại không quay đầu lại, chỉ dựng lưng càng thẳng, trong giọng nói khàn khàn tràn đầy mỏi mệt: "...
...
Đã trở lại là tốt.
Đệ nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa đại ca tới xem đệ.
"Sở Ngư im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thanh một lát, đi đến phía trước, kéo vạt áo quỳ bên cạnh hắn, lấy ra một nén hương đưa đến đầu ngọn nến bên cạnh, cầm hương cúi đầu bái hạ, cắm vào linh bài trước tiểu đỉnh, mím môi học theo tư thế của Sở Thanh mà quỳ gối trên đệm hương bồ.
Sở Thanh ngạc nhiên một chút, xoay đầu hỏi: "Đệ đệ, đệ làm gì vậy?"Khi Sở Thanh quay đầu, Sở Ngư liền thấy rõ mặt hắn.
Hắn đã đoán trước sắc mặt hắn sẽ tái nhợt tiều tụy, ngoài dự đoán hốc mắt lại có chút hồng hồng, không biết là do tức giận hay là đã khóc.
Nhớ tới ngày Sở Sương Trì chết, Sở Thanh ôm thi thể lạnh băng của cha mình khóc đến tê tâm liệt phế, Sở Ngư chợt đau đớn trong lòng, mũi có chút cay lên, khi mở miệng giọng nói run rẩy không thôi.
"Đại ca, ta rất lo lắng cho huynh.
"Sở Thanh giật mình, vội vàng giơ tay che lại hốc mắt đỏ, dù cười lên nhưng bộ dáng vẫn có chút chật vật: "Làm đệ đệ lo lắng rồi...
...
Đại ca không có việc gì.
"Không có việc gì còn nghẹn ngào như vậy?Sở Ngư thở dài, "Đại ca, không phải chính huynh đã nói rồi sao, hậu duệ Sở gia hiện nay chỉ còn hai người chúng ta.
Nếu huynh thật sự coi ta là thân nhân thì đừng cưỡng ép bản thân một mình chịu đựng những điều này.
"Sở Thanh cắn chặt răng, tựa như muốn nói lên điều gì, không nghĩ vừa mở miệng đã phát ra tiếng nức nở.
Sở Thanh dừng một chút, vẫn là không muốn khóc ở trước mặt đệ đệ, lắc đầu, hít vào một hơi thật sâu, nhìn thẳng Sở Ngư.
"Đệ đệ, tin tưởng đại ca.
Sở gia có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
"Kỳ thật sự tình nói là không xong thì cũng không đến nỗi như vậy.
Người Sở gia đoàn kết đến mức làm người khác giận sôi, chi thứ trung thành với vô điều kiện dòng chính.
Khi tin tức mới vừa bị tuôn ra, Sở Thanh bình tĩnh vô cùng, kể lại toàn bộ sự việc cho tam thúc công, lại triệu tập trên dưới Sở gia đến.
Những lão giả của Sở gia đều biết Sở Sương Hà, chỉ là lão gia chủ hạ lệnh cấm khẩu, ngày thường không ai nhắc đến.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn sự tình, cũng không ai nhiều lời một câu.
Sở gia có thể nhất trí đối ngoại, đây là không thể tốt hơn.
Ít nhất sẽ không bị những lời đồn nhảm nhí bên ngoài ảnh hưởng, loạn lên từ trong nội bộ.
Chính là nói không không xong cũng không đúng.
Bất luận chuyện này là ai truyền ra ngoài, động cơ hành động khiến cho người khác khó có thể tâm an.
Trước khi Sở Sương Trì xảy ra việc, Sở gia vẫn luôn là chủ lực trên chiến trường đại chiến chính ma.
Hiện tại đại chiến chính ma vừa mới kết thúc, theo lý thuyết, sau khi trở về, Sở gia hẳn là càng phong cảnh vô hạn, nhưng việc "Sở Thanh giết cha" bị tuồn ra ngoài, liền chú định Sở gia sẽ không thái bình.
Chân tướng của sự việc này không thể giải thích toàn bộ cho người ngoài, cho nên đến cả Lục Khinh An cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Người ngoài không biết Sở Sương Hà là nhân vật như thế nào, chỉ biết nhận định Sở Thanh giết cha.
Sở Ngư nghĩ đến đầu đau mắt hoa, vội vàng ngừng suy nghĩ, im lặng cùng Sở Thanh đối diện một lát, đem ánh mắt dời về trên linh bài, Nhìn từng cái tên ở trong ánh nến mờ ảo, trong lòng bất tri bất giác lại có loại lòng trung thành.
Hai huynh đệ an tĩnh mà quỳ một lát, Sở Ngư mở miệng trước: "Đại ca, ngày đó có ta, Tạ Hi, sư tôn và huynh, còn có...
...
Từ khách khanh.
"Ngoại trừ Sở Ngư và Tạ Hi mấy ngày vừa rồi mới trở về và bản nhân Sở Thanh, chỉ còn lại Lục Khinh An và Từ khách khanh.
Sở Thanh há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Đệ đệ...
...
Không có khả năng.
Từ khách khanh đã từng bị ma tu bắt đi, là phụ thân đem hắn cứu trở về.
Hắn nhìn ta lớn lên, đối với Sở gia trung thành và tận tâm, sẽ không...
...
"Sở Ngư nhìn hắn, không nói gì.
Sở Thanh biết chính mình nói không có sức thuyết phục, xoa xoa thái dương, có chút bất lực: "Chưa điều tra rõ ràng, không thể kết luận.
Có thể là Từ khách khanh, cũng có thể là Lục tiền bối.
"Từ đường yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể mơ hồ nghe được hô hấp dồn dập của Sở Thanh.
Ánh nến trong đường nhảy lên, quang ảnh thác loạn.
Sở Ngư vô ý thức mà duỗi tay nắm lấy cái bóng chiếu lên đầu ngón tay rồi chậm rãi nắm chặt tay: "Đại ca, đệ phải về Thiên Uyên Môn.
Đệ phụ trách sư tôn, huynh phụ trách Từ khách khanh.
Như thế nào?"Đều là người tín nhiệm lẫn nhau, tới điều tra không khỏi có chút không ổn, nhưng hiện nay cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sở Ngư vừa tới liền phải rời đi, tuy Sở Thanh nhiều ngày thống khổ đã có chút chết lặng, vẫn là cực kỳ không muốn rời hắn, mím môi, ôm Sở Ngư trong lòng xoa xoa lưng hắn.
Hắn không thể tùy hứng giữ Sở Ngư lại.
Việc này nếu không điều tra rõ, tổn hại sẽ không chỉ dừng lại ở danh dự của Sở gia mà còn có uy hiếp ẩn nấp ở nơi tối tăm không rõ, tùy thời có thể nhào lên tới hung hăng cắn Sở gia một ngụm trong khoảng thời gian khó khăn.
  Tổ phụ tổ mẫu bế sinh tử quan, phụ thân đã chết, mẫu thân chỉ còn thần hồn, ngủ say ở trong ngọc dưỡng hồn không biết khi nào mới thức giấc.
Gánh nặng này bọn họ không gánh, cũng không còn ai có thể gánh.
Hai mắt Sở Thanh ngập nước, không biết nghĩ tới cái gì, buông Sở Ngư ra, thở dài nói: "Đệ đệ thật sự đã trưởng thành.
"Khoé miệng Sở Ngư giật giật.
Sau khi quen biết Sở Thanh, thật đúng là may mắn vì hắn xuyên thư đến, cứu Sở gia khỏi vận mệnh bị Tạ Hi huỷ diệt.
Hắn nhớ không lầm, trong nguyên tác, khi Sở gia bị tận diệt, tổ phụ tổ mẫu còn chưa rời khỏi sinh tử quan đã bị kẻ thần bí đánh lén, hạ độc thủ giết chết.
Cũng may, Sở gia còn miễn cưỡng xem như hoàn chỉnh.
Sở Sương Trì nhất định sẽ sống lại.
Dù suy nghĩ lung tung rối loạn thành một đống, Sở Ngư không hề trì hoãn, mang vẻ mặt nghiêm túc một lần nữa lại bái hương phủ.
Sau khi đem Sở Thanh đã lăn lộn đến hữu khí vô lực ra từ từ đường rồi ném cho Phó Trọng Nghi, Sở Ngư cười cười vẫy vẫy tay, ngự kiếm rời đi.
Sở Thanh vừa thấy thân ảnh Sở Ngư rời đi liền khó chịu, đang muốn ngàn dặm đưa tiễn một phen, lại bị Phó Trọng Nghi gắt gao nắm lấy tay, tránh thoát không được.
Không nghĩ tới Phó gia công tử ngày thường khiêm khiêm tốn cùng, ôn nhuận như ngọc sẽ có lực tay lớn như vậy lực, sắc mặt Sở Thanh tức khắc trầm xuống, quét tới một con mắt hình viên đạn.
"Buông ta ra.
"Phó Trọng Nghi mím chặt môi, nhìn chằm chằm Sở Thanh, trong ánh mắt hình như có u diễm thiêu đốt: "Sở Thanh, vì sao không thể là ta?""...
...
" Sở Thanh tựa hồ nghĩ đến cái gì, xoay đầu không nói.
Sườn mặt hắn bị u quang thanh lãnh chiếu lên, càng có vẻ hiu quạnh vắng lặng, Phó Trọng Nghi trầm giọng nói: "Ngày đó ta không phải là nói giỡn, ngươi tin cũng được, không tin cũng được.
Sở gia hiện nay gặp nạn, ta sẽ không bức ngươi cái gì, nhưng là ngươi cần thiết phải phối hợp ta.
""Tiêu Hà y tiên đông đảo, không dám phiền Phó gia công tử mỗi ngày đều chạy tới nơi này.
" Sở Thanh lạnh lùng mà đẩy ra Phó Trọng Nghi, tay phải vô thức mà run rẩy.
Phó Trọng Nghi lạnh lùng nói: "Độc của ma tu Nguyên Anh kỳ có thể có bao nhiêu lợi hại, ngươi còn chưa có nếm đủ sao? Có phải để đến khi đau đớn thấu tận xương cốt, ngươi mới biết trân trọng bản thân? Sở Thanh, rốt cuộc ngươi còn muốn giữ lại cánh tay này hay không?"Hắn càng nói, Sở Thanh vẫn chỉ bày ra vẻ mặt vô cảm, hết thảy làm lơ.
Phó Trọng Nghi đã nhiều ngày bị dáng vẻ này của hắn làm tức giận vô cùng, nhịn xuống tức giận, lời nói chậm lại, thanh âm thấp thấp, có chút ý vị cầu xin: "Ngươi không muốn làm Sở Ngư lo lắng đúng không?"Thần sắc Sở Thanh lúc này mới thay đổi, trầm mặc hồi lâu, giơ tay kéo ra ống tay áo.
Dưới tay áo rõ ràng là một phù văn màu xanh lơ trải rộng cả cánh tay.
Ở giữa phù văn có một điểm đen, như là có sinh mệnh, đang dần dần khuếch tán mở ra.
***Sở gia vẫn là cách Thiên Uyên Môn một khoảng cách lớn, Sở Ngư khinh thân nhanh chóng được quá nửa hai ngày mới đến Thanh Hà trấn năm đó.
Năm đó sau khi biết được nơi này có ma tu lui, thủy yêu cũng không kịp tiêu diệt mà hồi môn báo cáo, Thiên Uyên Môn cũng đã phái tu sĩ cấp cao hơn tới rửa sạch.
Hiện giờ không có yêu quấy nhiễu, trấn nhỏ đã biến thành đại thành.
Sở Ngư nghỉ chân một lát, tiếp tục hướng Thiên Uyên Môn mà đi.
Lại nói tiếp, loại trừ ký ức của nguyên chủ, hắn cùng Sở Thanh lần đầu tiên gặp mặt chính là ở chỗ này.
Nhiều năm như vậy qua đi, những khẩn trương lúc đầu, cùng với cảm giác xa cách đã biến mất.
Sở Thanh cũng không còn chỉ là một pháo hôi trong《Chí Tôn Kiếm Tiên》.
Sở Ngư chưa từng cảm nhận được thế giới này rõ ràng và chân thật như vậy, cùng với, hắn thật sự có được người thân mới.
Trên người hắn vẫn còn giữ lệnh bài của Thiên Uyên Môn.
Sở Ngư tìm kiếm một trận, lấy ra lệnh bài tùy tay vứt xó, nhìn đến vùng núi cách đó không xa quanh năm mây mù quanh quẩn, dừng một chút, chui vào trong màn sương mù, trước mắt chỉ mơ hồ trong chớp mắt, liền rõ ràng hiện lên.
Từ chân núi đến đỉnh núi có 9999 bậc thang, như như một con rồng đang nắm.
Chỉ là ký ức lúc hắn rời đi khi so với hiện tại có chút bất đồng.
Lúc này đông tuyết bao trùm hết thảy, không nghe thấy tiếng nước suối róc rách, chỉ nghe thấy gió bắc gào thét.
Ánh mắt Sở Ngư dao động một trận, mơ hồ nhớ tới lần đầu tiên ngự kiếm, tâm tình trầm trọng bỗng nhiên liền tiêu tán, lộ chút ý cười, không chậm trễ thêm nữa, hướng Viễn Trần Phong mà đi.
Mỗi phong đều có cấm chế, động phủ cũng giống như bí cảnh trong thiên địa, chẳng qua là từ trận kỳ bày ra không gian độc lập.
Sở Ngư ở trên núi do dự hồi lâu, vẫn là đi vào.
Lúc này là đúng nửa đêm, Sở Ngư không mặt mũi đi quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.
Cân nhắc một lát, hắn để lại một truyền âm phù ở cửa viện của Lục Khinh An.
Mới dựa vào ký ức trở lại sân viện của mình, nhìn nhìn phòng của Tạ Hi trước kia, có chút nghi hoặc Tạ Hi đang ở chỗ nào.
Mười năm không trở về, trong tiểu viện lại vẫn như của, Sở Ngư nhìn trái nhìn phải, khóe miệng treo ý cười nhàn nhạt đẩy ra cửa phòng mình, lọt vào trong tầm mắt là bàn ghế sạch sẽ, không dính bụi trần.
Ánh mắt chuyển hướng, Sở Ngư liền thấy được Tạ Hi an tĩnh nằm thẳng ở trên giường...
...
.
Cũng đúng, đứa nhỏ này cùng hắn ngủ ba năm, sau khi trở về hẳn là cũng sẽ theo thói quen tới ngủ trên giường hắn.
Sở Ngư dừng một chút, ngừng thở, tay chân nhẹ nhàng mà đi qua đi ngồi xuống mép giường, duỗi tay cởi áo ngoài.
Mới cởi một nửa, bên hông bỗng dưng bị ôm lấy, hơi thở quen thuộc bao phủ lại đây.
Sở Ngư sửng sốt, liền nghe được bên tai giọng mũi mơ mơ màng màng: "Sư huynh...
...
"Sở Ngư trở tay xoa bóp hắn y: "Ngươi nhạy bén thật nha, ta đã thu lại hơi thở mà vẫn bị ngươi phát hiện.
"Thật không hổ là nam chính.
Sở Ngư còn đang âm thầm thở dài, áo ngoài trên người kia nửa cởi nửa không đã bị Tạ Hi một phen kéo ra, ném sang một bên.
Trong nhà rất tối, thấy không rõ đồ vật.
Sở Ngư quay đầu lại híp mắt nhìn nhìn Tạ Hi, mở miệng muốn nói, đầu đã bị đè lại, hôn lên.
Một nụ hôn cực nhẹ nhàng, Sở Ngư trong lòng cũng đi theo mềm mại xuống, chớp chớp mắt, dứt khoát liền nhân nhượng cho y.
Nụ hôn này khác với những lần khác của Tạ Hi, vừa nhẹ vừa ngứa, Sở Ngư có chút chịu không nổi, chủ động vươn lưỡi liếm liếm môi y, hơi hơi lùi lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Ta ngàn dặm xa xôi mà đến, để ta nghỉ ngơi một chút đi.
"Tiếng thở dốc bên tai lại có chút thô nặng, trong bóng tối Sở Ngư thấy không rõ biểu cảm của Tạ Hi, chỉ cảm thấy y tựa hồ đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ngay sau đó liền bị đẩy lên giường, những nụ hôn không ngừng rơi xuống, dây tóc, áo trong cũng bị kéo ra.
Sở Ngư vô lực phản kháng, chỉ có thể nằm yên, nhắm mắt ôm chặt Tạ Hi, tia bất an cuối cùng trong lòng cũng dần dần tiêu tán.
Ôm nam chính thật sự làm người khác an tâm...
...
***Khi Sở Ngư tỉnh lại lần nữa, theo dự kiến bên trong hạ thân đau nhức, phân thân của Tạ Hi thậm chí vẫn còn ở trong cơ thân hắn.
Hôm qua làm tới nửa đêm là Sở Ngư đã ngủ rồi.
Tạ Hi khác với mọi khi, không ôm hắn đi rửa sạch sẽ, hai người vẫn ôm nhau, nhão nhão dính dính.
Ngẩng đầu nhìn Tạ Hi đang nhìn chằm chằm mình, Sở Ngư thở dài, duỗi tay đẩy y: "Này...
...
Còn chưa đủ sao? Lấy ra đi.
"Tạ Hi nguyên bản còn có chút ngẩn ngơ, vừa nghe thấy giọng Sở Ngư, tức khắc liền thanh tỉnh, thần sắc có chút quái dị, lắp bắp nói: "Sư...
...
Sư huynh?"Sở Ngư mặt đen: "Hả?"Sắc mặt Tạ Hi mơ hồ: "...
...
Ta còn đang nằm mơ sao? Sư huynh như tại sao lại xuất hiện ở chỗ này...
...
" Y đem Sở Ngư ôm vào trong lòng ngực, lại nhích lại gần.
Tiểu đệ bên trong Sở Ngư bắt đầu ngo ngoe rục rịch, y cúi đầu hôn lên trán Sở Ngư, ngữ khí có chút khó chịu.
"Vậy không cần tỉnh...
...
"Sở Ngư mặt càng đen: "Ngươi mộng xuân thấy được ta, ta rất vui mừng.
Tạ Hi, ngươi đang hồ đồ thật hay là giả vờ vậy?"Giọng nói ban đầu còn nhẹ nhàng, đến cuối cùng dần thành quát khẽ.
Tạ Hi nguyên bản còn mơ màng, lập tức đã bị mắng cho hoàn hồn, sự mê mang trong mắt dần dần tan đi, thanh tỉnh lại, nhìn chằm chằm Sở Ngư ánh mắt càng thêm nóng rực sáng ngời.
"Sư huynh...
...
Sư huynh, huynh thật sự đã trở lại! Ta còn tưởng rằng đêm qua chỉ là ta nằm mơ, đến bây giờ còn chưa tỉnh...
...
"Sở Ngư thong dong mà duỗi tay hướng lên mặt y véo một cái: "Hiện tại tỉnh chưa?"Khó trách cứ kỳ kỳ quái quái như vậy, hoá ra y đem hắn làm như trong mộng.
Tạ Hi gật gật đầu, đang muốn lại nói cái gì, cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang.
Giọng của Tam sư đệ ở ngoài cửa vang lên: "Nhị sư huynh, sư tôn bảo ta tới tìm huynh...
...
À, đệ có thể vào không?"Sắc mặt Sở Ngư cùng Tạ Hi đều biến đổi.
Sở Ngư hoảng sợ thành muôn dạng: "Không được vào!"Tạ Hi sắc mặt lạnh băng: "Cút ngay cho ta!"Tam sư đệ ở ngoài cửa trầm mặc.
Thật lâu sau, cậu mới yếu ớt mà mở miệng: "Đại...
...
Đại sư huynh...
...
Huynh cũng ở đây sao...
...
"

Trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!