Mục Thần

Chương 633: Long mạch xuất hiện

28-09-2024


Trước Sau

Trông thấy luồng sức mạnh ấy, Mục Vỹ mừng ra mặt, bởi rất lâu rồi hắn chưa thấy Tru Tiên Đồ phát thần lực.
Luồng thần lực mãnh liệt này dính sát vào kinh mạch trong cơ thể của Mục Vỹ, thúc giuc chân nguyên trong người hắn.
Một lát sau, Mục Vỹ cảm thấy ma khí trong người mình đã bị thần lực cuốn lấy rồi rời khỏi cơ thể mình từng chút một.
Ngay sau đó, tầng hồn đàn thứ chín đã dần hình thành ở tám tầng hồn đàn dưới chân Mục Vỹ.
Lần này, Mục Vỹ chẳng cần động tay một chút nào, tất cả đều nhờ hết vào Tru Tiên Đồ.
“Bây giờ, ta đã nâng cho ngươi lên cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, nhưng thiên hoa, Cửu Thiên Chân Lôi, Hắc Ngục Ngân Thuy, ma khí và thần lực trong hồn đàn của ngươi trộn lẫn vào với nhau thì đúng là loạn lắm.
Cho nên khi nào ngươi tới bước chuyển thứ nhất của cảnh giới Tam Chuyển sẽ khó khăn lắm đấy, chuẩn bị tâm lý trước đi".
"Ta biết rồi!"“Mà thanh kiếm này của ngươi không tầm thường đâu, nó là thánh khí, chứ không phải thiên khí cực phẩm đâu.
Ta có thể giúp ngươi tế luyện để nâng cấp nó thành bán thánh khí, như thế sẽ thay đổi hình dạng để kẻ thù không nhận ra ngưʼơi”.
"Bán thánh khí?"Mục Vỹ mừng rỡ.
Không phải hắn không thể luyện chế bán thánh khí, là tại chỉ dựa vào nguyên liệu ở Thiên Vận Đại Lục thì không đủ để làm.
Nhưng nếu bây giờ có một món bán thánh khí trong tay, hắn sẽ không phải lo sợ gì nữa.
“Được rồi, có gì cần ta giúp thì để sau đi, giờ ta phải nghỉ ngơi, huy động quá nhiều lực tinh thần để vận chuyển Tru Tiên Đồ làm ta mệt quá ...
"Noi xong, Muc Vỹ cho mot luc lau cung khong thay Tru Tien Đồ co động tĩnh gì nữa.
“Bây giờ không phải chờ nữa rồi, Trung Châu à, Mục Vỹ ta về đây!"Mục Vỹ mỉm cuời rồi quay người roi đi, muời may con hoang thu khổng lồ không nỡ để hắn bỏ đi nên vội vã chạy theo.
Tiếng bịch bịch vang mỗi lúc một xa, Hoang Thanh vẫn luôn chờ Mục Vỹ ở dưới núiHắn ta phát hiện thấy hoang khí trong núi Đại Hoang ở phía xa đột nhiên biến mất, điều quan trọng nhất là sau khi Mục Vỹ bay xuống núi, phía sau hắn có một bầy hoang thú to đùng chạy theo.
"Mau, bảo vệ quốc sư, nhanh lên!"Hoang Thanh hét lên một tiếng rồi bay nhanh về phía Mục Vỹ.
“Làm gì thế? Làm gì thế hả?"Thấy đám người ấy lao tới tấn công hoang thú ở phía sau mình, Mục Vỹ vội vàng hô lớn lên.
"Quốc sư đại nhân, chúng ta tới bảo vệ ngài mà!", một hộ vệ không nhịn được gãi đầu, lúng túng đáp.
"Ta mà cần các ngươi bảo vệ thì chắc chết lâu rồi nhỉ?", Mục Vỹ xua tay nói: “Không phải lo, chúng là ...
thú cưỡi mà ta mới thuần phục được đấy!"Thú cưỡi?Nghe thấy vậy, Hoang Thanh ngẩn ra.
Hắn ta biết rất rõ về bầy hoang thú này, chúng đều có thực lực sánh ngang với cường giả đẳng cấp ở Đông Hoang, ví dụ như con thằn lằn bốn chân kia, ít nhất phải là cường giả cảnh giới Chuyển Thể mới có thể đối phó được với nó.
Vậy mà Vỹ tiên sinh lại ...
.
thuần phục được đám súc sinh này!"Có gì đáng phải ngạc nhiên à?", Mục Vỹ nhíu mày nói: "Bây giờ, chúng ta về Hoang Thành đã, hoang khí ở núi Đại Hoang đã biến mất, có lẽ sẽ có chuyện kỳ lạ xảy ra, vì thế chúng ta phải báo cáo với hoang chủ mới được".
“Vâng!"Bây giờ, Hoang Thanh chính là người kế thừa vị trí hoang chủ kế nhiệm, vì thế có địa vị rất cao ở Hoang Thành, nhưng cũng chính vì thế nên thái độ của hắn ta với Mục Vỹ cũng vô cùng kính cẩn.
Nếu không nhờ có Mục Vỹ thì bây giờ, hắn ta chẳng là gì so với các hoang tử khác cả.
Bây giờ, vì sự xuất hiện của Mục Vỹ nên hoang chủ ngày càng giao nhiều việc cho hắn ta hơn, các đại hoang vương cũng âm thầm dựa dẫm vào hắn ta.
Dù có địa vị rất cao, nhưng Hoang Thanh biết rõ nếu không có Mục Vỹ thì mọi thứ của hắn ta sẽ biến mất nhanh chóng.
Đoàn người rời khỏi núi Đại Hoang, di chuyển nhanh về phía Hoang Thành.
Nhưng sau khi bọ họ rời đi chưa được bao lâu, núi Đại Hoang vốn yên bình đột nhiên xảy ra động đất.
Vốn dĩ vì có hoang khí che phủ nên núi Đại Hoang mới trở nên mờ ảo.
Nhưng bây giờ, hoang khí đã biến mất, dáng vẻ của ngọn núi đã sáng tỏ, dù cách cả chục dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn từ trên cao xuống cũng thấy địa hình của long mạch rõ ràng.
Thêm nữa lại có động đất nên ngọn núi đã hoàn toàn sụp đổ, các dãy núi cũng lún xuống, thậm chí có chỗ thì nhô lên, chỗ thì sụt xuống, nhìn như bóng dáng của một người khổng lồ.
Tin tức này vừa truyền về Hoang Thành, Hoang Trác Thiên đã cử người đi điều tra ngay.
Lão ta không hề trách Mục Vỹ về chuyện hoang khí biến mất, mà ngược lại còn cảm ơn, điều này đã khiến núi Đại Hoang - thánh địa của Đông Hoang hiện ra hoàn toàn, khiến họ không còn trở ngại khi tiến vào.
Nhưng cùng lúc đó, Trung Châu yên bình đã lâu tiếp tục dậy sóng trở lại.
Long mạch mà bốn dị tộc lớn tới Trung Châu tìm kiếm đã xuất hiện.
Nhưng nơi nó xuất hiện lại không phải ở Trung Châu, mà là Đông Hoang, điều này khiến ai cũng phải bất ngờ.
Thánh địa Trì Dao - nơi ở của Thất Tinh Môn.
“Tinh Nam Kim, phen này, chúng ta phải thật cẩn trọng, chúng ta không thể tiến hành xâm chiếm Đông Hoang như làm với Trung Châu được".
"Ta biết rồi!" Hai người ngẩng đầu lên ngắm bầu trời cao, sau đó mỉm cười.
Bảo vật mà họ muốn tìm cuối cùng đã xuất hiện rồi.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!