Mục Thần

Chương 595: Đại quân bốn triệu binh

28-09-2024


Trước Sau

Tại khu điện phía tây của điện Khiếu Nguyệt, Tiêu Doãn Nhi đứng lẻ loi trước một ngôi điện, mặt bị tấm lụa trắng che khuất không nhìn ra được cảm xúc.
“Ha ha, thánh nữ ở đây đã quen chưa?"Giọng nói cười cợt vang lên.
Mục Vỹ chợt xuất hiện ở ngoài đại điện, nói với cô ấy: “Điện Khiếu Nguyệt này của ta rộng lắm, mấy chục nghìn người vào ở vẫn chứa được.
Thế nhưng bây giờ Vỹ Minh mới có hơn chục nghìn người nên tất cả đều ở khu điện phía đông.
Sau này khu điện phía tây cứ coi như thuộc về thánh địa Trì Dao!""Đa tạ Mục minh chủ cho ở lại!""Sao lại nói như vậy?"Mục Vỹ cười nói: "Chẳng mất gì mà lại được thêm một cao thủ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, Vỹ Minh ta tăng thêm một phần sức mạnh.
Sau này có gì cần cứ nói với ta một tiếng".
"Mục minh chủ, theo lời huynh nói thì nửa năm sau phong ấn trong thánh địa sẽ bị phá vỡ, người của Thất Tinh Môn sẽ tìm tới.
Vậy thì chẳng phải toàn bộ võ giả ở trong thánh địa Trì Dao sẽ ...
"“Trở thành nô lệ!"Mục Vỹ nghiêm giọng nói: "Hơn nữa đám người nhà họ Trì mà thánh nữ dẫn tới đây cũng sẽ bị bọn họ khống chế.
Nhưng ta có cách rút linh khí trong người bọn họ ra, chỉ sợ không ai chịu làm!"“Bây giờ linh khí đã trở thành một phần tu vi của bọn họ.
Đột nhiên bảo rút ra, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý.
Nhưng e là những kẻ ở lại trong thánh địa bị khống chế thì họ sẽ tìm tới Mục minh chủ sớm thôi".
"Lần này ta tốn bao nhiêu công sức thuyết phục nhưng cũng chỉ có chưa tới một phần ba số đệ tử chịu đi theo ta tới Vỹ Minh.
Ta tự thấy hổ thẹn với công sức dạy bảo của sư phụ".
Mục Vỹ cũng hiểu được điều này.
Dù sao thánh địa Trì Dao cũng là nơi có truyền thừa nghìn năm.
Hiện giờ đột nhiên nói với họ là không giữ được thánh địa nữa.
E là với tình cảm bao nhiêu năm qua, bọn họ sẽ không thèm tin.
Nếu chuyện không đến bước đường cùng, bọn họ sẽ không bao giờ chịu tin.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Bộ tộc Cốt Yêu ở dưới đáy biển vẫn chưa có hành động, không biết đang ấp ủ mưu kế gì.
Còn Ma tộc cũng trở nên trầm lặng bất thường.
Toàn bộ mười một vị ma vương bị điều tới đều bỏ mình, có thể nói là Ma tộc đã bị tổn thất nặng nề.
Nhưng Mục Vỹ biết rõ bốn ma hoàng thật sự và ba vị ma sử khủng bố mới là sức mạnh cốt yếu của Ma tộc.
Hơn nữa, có lẽ mười một vị ma vương này cộng lại cũng chẳng mạnh bằng mấy vị ma vương còn lại.
Nhưng ngày Thất Tinh Môn phá vỡ phong ấn đang ngày càng tới gần.
Giờ phút này, toàn bộ Vỹ Minh đều không hề tiếc rẻ đá Linh Tinh, lấy ra hết để mọi người nâng cao tu vi.
Nguy hiểm cận kề, chỉ có nâng cao thực lực mới có thể sống sót.
Trong vòng nửa năm, Trung Châu Đại Lục yên bình đến lạ.
Dường như các thế lực đều đang dưỡng sức chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Bỗng một ngày tin xấu liên tiếp truyền ra khiến người dân ở Trung Châu đều rơi vào hoảng loạn.
Quân đội của Ma tộc lại xuất phát từ Ma Uyên tới tấn công.
Lần này, bốn vị ma vương từ thứ bốn đến thứ bảy dẫn đầu bốn triệu quân lính, dốc hết toàn bộ lực lượng.
Còn ba vị ma sử cũng xuất hiện.
Lần này khác với lần trước, đội quân bốn triệu người của Ma tộc một đường thẳng tiến tới điện Tam Cực, Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn ở phía đông đại lục.
Đội quân đông như kiến cỏ, dù đứng cách đó mấy dặm vẫn nhìn thấy được ma khí cuồn cuộn.
Cùng lúc đó ở dưới đáy biển đảo Thiên Tà, vô số xương trắng nổi lên toàn bộ mặt biển.
Đại quân đảo Thiên Tà mạnh mẽ xông thẳng tới Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.
Đồng thời, phong ấn ở trong Lôi Thần Cốc ban đầu đã nổ tung.
Mấy nghìn người xuất hiện từ vị trí của trận pháp phong ấn.
"Thiên Vận Đại Lục, Trung Châu, Thánh Tước Môn bọn ta đã quay trở lại rồi đây.
Lần này, Trung Châu không còn Vỹ tôn giả, chắc chắn sẽ bị Thánh Tước Môn chiếm đoạt".
Kẻ dẫn đầu mấy nghìn người đang hành quân có gương mặt trắng bệch, khoé mắt hiện lên văn ấn đỏ rực.
Hắn ta điên cuồng cười lớn.
"Tước Nhất Minh, ngươi đừng đắc ý quá sớm.
Bây giờ Trung Châu không đơn giản đâu.
Có người có thể hấp thu Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện ở vùng đất phong ấn.
Người này nhất định là kỳ tài hiếm gặp”.
"Ta không cần biết han là kỳ tài hiếm gặp gì.
Chỉ cần han không phải Vỹ tôn giả của nghìn năm trước thì ông đây không sợ.
Gã kia không ở đây, kẻ nào có thể ngăn chúng ta đoạt thứ đó của Thiên Vận Đại Lục!”Ánh mắt của Tước Nhất Minh hiện lên vẻ hung ác.
Hắn ta nhìn quanh Lôi Thần Cốc, cười lớn nói: "Ngươi có thấy không, chúng ta còn chưa tới mà đám sâu kiến kia đã bỏ chạy tan tác rồi.
Thấy không hả?"Tước Nhất Kiệt lắc đầu cười khổ, lẳng lặng không nói lời nào.
Sau mấy chục nghìn năm, không biết hiện giờ Trung Châu Đại Lục đã thay đổi tới mức nào!Hy vọng cái tên khiến người ta hít thở không thông vào chục nghìn năm về trước đừng xuất hiện nữa.
Nếu không lần này kế hoạch của Thánh Tước Môn bọn họ sẽ bị sụp đổ.
Tước Nhất Kiệt nghĩ tới cảnh tượng xảy ra từ chục nghìn năm trước, trái tim vô thức run rẩy.
Khi đó, gã ta mới chỉ là một võ giả cảnh giới Linh Huyệt, ở trong Thánh Tước Môn cũng được coi là đệ tử xuất sắc nên mới có cơ hội được tham gia hành động ở Trung Châu.
Thế nhưng chính vì Vỹ tôn giả, hơn một nửa đệ tử xuất chúng của Thánh Tước Môn phải bỏ mạng.
Gã ta bị mất tu vi, trở thành kẻ tàn phế.
Phải cố gắng mấy nghìn năm mới bò lên được vị trí có địa vị trong Thánh Tước Môn.
Người kia là một kẻ đáng sợ!Tước Nhất Kiệt nhớ lại điều mình đã trải qua, cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng giảm bớt.
"Tạm thời đừng tấn công vội, đi thăm dò xem tình hình hiện giờ ở Trung Châu Đại Lục ra sao?", Tước Nhất Kiệt ra lệnh.
Có vẻ Tước Nhất Minh không ngờ Tước Nhất Kiệt sẽ nổi giận như vậy.
Hắn ta bĩu môi, xua tay nói.
“Lập tức điều tra toàn bộ các thế lực ở Trung Châu.
Ngoài ra, nếu phát hiện được tin tức gì liên quan đến người kia phải lập tức báo lại cho ta!" “Rõ!" Tước Nhất Kiệt vừa ra lệnh, mấy nghìn người phía sau lập tức hành động

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!