Nghe Lan Du nói thế, Diệu Tiên Ngữ lập tức cau mày. Úc Trở ở bên cạnh cũng trở nên mất tự nhiên. Nhưng ông ta cũng biết trước giờ đệ tử Thánh Đan Tông vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn. Dù là toàn bộ đế quốc Nam Vân cũng không bằng một phần mười của Thánh Đan Tông. Mà ông ta chỉ là một các phó của một phân các của Thánh Đan Tông ở đế quốc Nam Vân. Mấy đệ tử ngoại môn trước mắt có khả năng sẽ trở thành đệ tử nội môn hoặc trưởng lão, quyền cao chức trọng, ông ta không đắc tội nổi! “Ngại quá, ta chỉ là thầy giáo yếu kém nhất của học viện Bắc Vân, còn mặt dày dựa vào gia tộc mới được vào học viện dạy học!” Mục Vỹ tiếp lời, cười nói: “Nhưng một kẻ bị coi là thầy giáo phế vật như ta lại có thể đánh gãy một cánh tay của ngươi. Xem ra đệ tử của Thánh Đan Tông còn không bằng phế vật!” “Ngươi…” Bị Mục Vỹ khiêu khích trắng trợn, Lan Du và mấy gã đệ tử ngoại môn xung quanh đều không nhịn được muốn xông lên đánh một trận. Nhưng nhớ lại thực lực Mục Vỹ vừa thể hiện, bọn họ lại nhìn sang Thiệu Vũ. “Thánh Đan Tông chính là một trong các tông môn đứng đầu Thiên Vận Đại Lục, sao có thể để ngươi bôi nhọ?”, Thiệu Vũ lạnh lùng nói: “Ngu ngốc không biết điều, đáng chết!” Ngu ngốc không biết điều, đáng chết. Một câu nói của Thiệu Vũ đã phán quyết sự sống chết của Mục Vỹ. Hắn ta giơ một tay lên hội tụ chân nguyên, sát khí bành trướng bao trùm lên người Mục Vỹ! Giờ phút này sao Mục Vỹ có thể đứng im chờ chết. Hắn ngưng tụ chân nguyên giữa hai tay, Toái Ấn của Bát Hoang Sinh Tử Ấn dần thành hình, chuẩn bị được đánh ra. “Ha ha, người tới là khách. Thiệu Vũ, dù sao thầy Mục Vỹ cũng là thầy của Tiên ngữ nhà ta. Đánh nhau quyết liệt như vậy e là không ổn!” Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chợt một tiếng cười mang theo uy áp chậm rãi vang lên. “Ông nội!” Không biết từ lúc nào, ngoài cổng Thánh Đan Các đã xuất hiện một bóng người. Chính là Diệu Thanh! “Ông còn không chịu ra, cháu gái yêu quý của ông sẽ bị người ta đuổi ra khỏi cửa!”, Diệu Tiên Ngữ ôm cánh tay Diệu Thanh nũng nịu nói. “Nha đầu này, con làm loạn đủ chưa?” Diệu Thanh cưng chiều nói. “Đại sư Diệu!” Thiệu Vũ trông thấy Diệu Tinh tới, lập tức ngừng chiến, chắp tay chào hỏi. Diệu Thanh là thầy luyện đan ba sao, có địa vị vô cùng cao quý trong thành Bắc Vân. Dù ở Thánh Đan Tông cũng đủ để trở thành trưởng lão của phòng đan dược. Tuy Thiệu Vũ có thiên phú hơn người nhưng địa vị hiện giờ vẫn không bằng Diệu Thanh. Một số đệ tử nội môn gặp Diệu Thanh cũng phải tỏ ra cung kính. “Không ngờ người tới thăm dò lần này lại là cậu, cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác, đúng là rất giỏi. Chắc là đại ca cậu Thiệu Minh đã vào nội môn rồi nhỉ? Ông nội cậu Thiệu Danh Ngự vẫn khỏe chứ?” Đại sư Diệu Thanh nhìn Thiệu Vũ hỏi thăm. “Năm ngoái đại ca ta đã trở thành đệ tử nội môn, ông nội ta rất nhớ ngài!”, Thiệu Vũ cẩn thận đáp. “Lão già Thiệu Danh Ngự kia đúng là!” Diệu Thanh cười phá lên: “Vào đi, có chuyện gì vào trong rồi nói!” Diệu Thanh quay sang nhìn Diệu Tiên Ngữ: “Cháu đưa thầy Mục ra sau nhà tắm rửa rồi chiêu đãi cậu ấy thay ông! Ông cũng rất tò mò rốt cuộc thiên tài cải tiến phương pháp luyện chế Tụ Linh Đan, khiến đại sư Mạt phải khen ngợi này có gì đặc biệt!” “Xin lỗi thầy Mục, ta có chuyện cần giải quyết trước, chiêu đãi không chu đáo, mong cậu rộng lòng tha thứ!”’ “Đại sư Diệu khách sáo quá!” Diệu Thanh mỉm cười dẫn đám người Thiệu Vũ bước vào trong sảnh lớn, đi thẳng lên lầu. “Thiệu Vũ, còn gã Mục Vỹ kia…”, Lan Du không cam lòng bỏ qua cho Mục Vỹ. “Câm miệng!” Thiệu Vũ hung dữ trừng mắt nhìn gã ta rồi vội vàng đuổi theo Diệu Thanh, ánh mắt liếc nhìn Mục Vỹ bên cạnh lại tràn đầy sát khí. “Trò đưa thầy đi tắm rửa trước rồi bán đống yêu đan này, đưa thầy đi tới phòng luyện đan!” “Được!” Lần này Mục Vỹ chịu tới Thánh Đan Các là vì muốn bán hết yêu đan thu hoạch được trong mấy ngày săn giết yêu thú, đồng thời cũng muốn mượn lò luyện đan của Thánh Đan Các để luyện chế Ngưng Mạch Đan. Xung đột với Thiệu Vũ hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng lúc gặp được Diệu Thanh, Mục Vỹ lại có cảm giác Diệu Thanh này không hề đơn giản. Theo lý mà nói, Diệu Tinh là thầy luyện đan ba sao, còn đại sư Mạt Vấn là thầy luyện đan sáu sao. Thế nhưng Mục Vỹ lại cảm thấy Diệu Thanh sâu không lường được, còn cao hơn Mạt Vấn một bậc, rất kỳ quái. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mục Vỹ thay một bộ võ phục màu đen, mái tóc dài bộc lên cao, tóc mái trước trán che một bên mắt trông càng phóng khoáng. “Thầy Mục!” Lúc này Diệu Tiên Ngữ cũng tắm xong đi ra. Mục Vỹ nhìn thấy cô ta lập tức ngẩn ngơ. Vừa mới tắm rửa khiến trên người Diệu Tiên Ngữ tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ thuộc về thiếu nữ, mái tóc ướt át xõa tung ra sau lưng. Trước phần ngực của váy dài bị vài giọt nước làm ướt, lộ ra da thịt nõn nà. Mặc dù chưa tới mười sáu tuổi nhưng Diệu Tiên Ngữ đã trổ mã, dáng người yêu kiều duyên dáng, vừa thuần khiết lại giảo hoạt, xen lẫn hoạt bát, lanh lợi. “Thầy đang nhìn gì đấy?” “Nhìn mỹ nữ đi ra khỏi phòng tắm chứ sao?”, Mục Vỹ thản nhiên nói: “Chậc chậc… dáng người cao gầy, chân dài, cái cổ trắng nõn. Nếu thầy có thể được hôn trò một cái, chết dưới váy trò cũng đáng!” “Thầy…” Trước kia Mục Vỹ vẫn luôn ngốc nghếch thật thà chất phác, không hề biết nói mấy lời ngả ngớn như vậy. Nhưng nghe thấy Mục Vỹ trêu ghẹo, Diệu Tiên Ngữ lại không hề phản cảm, trong lòng còn thấy vui vui.