Lại thêm hai năm, vừa vặn là thời điểm Nhiếp Tần Duật mang được Giai Mễ về bên cạnh, phía trong bụng thậm chí còn là một đôi song sinh. Trong buổi lễ lớn hiện diện do Mộ gia diễn ra, ăn mừng khi Mộ Minh Quân tròn bốn tuổi. Úc Noãn dắt theo đứa trẻ, tiệc sinh nhật lễ lớn, đứa nhóc Mộ Minh Quân có tài giao du, bạn bè được mời đến, phần lớn đều là những đứa trẻ trong trường mẫu giáo. Mộ Minh Quân như một tiểu thiếu gia, bộ vest nhỏ phù hợp thân người, nhìn không thấy sự hoạt bát, ngược lại dáng vẻ có phần như Mộ Kình Triệt thu nhỏ, nghiêm túc vô cùng. Khi đứa trẻ trên bục cắt bánh thổi nến, phía dưới, Mộ Kình Triệt tay trong tay Úc Noãn. Nhiếp Tần Duật cũng ngồi cùng một bàn, bên cạnh là Giai Mễ bụng đã nhô ra. Mộ Kình Triệt tay Ôm Úc Noãn, lại nhìn Mộ Minh Quân phía trên, phong thái vài phần giống hệt hắn, càng nhìn càng tự hào, đề rồi đảo nhìn Nhiếp Tần Duật, vô cùng vẻ vang mà hất cằm. "Cậu xem, Minh Quân giống mình biết bao. Ngay cả phiên bản cũng y như đúc, cùng một khuôn. "Nhiếp Tần Duật đồng tình, để rồi vươn tay vuốt ve phần bụng nhô ra của Giai Mễ, muốn tiến lại gần ôm ấp cô, cẩn thận dỗ dành. Nhưng được vài giây, Giai Mễ đã khó chịu vung tay ra. "Nóng nực như vậy anh còn muốn ôm sao? Chỉ hai đứa trẻ đã đủ rồi, anh buông em ra!"Giai Mễ từ khi có thai, trạng thái vô cùng cáu gắt, thậm chí còn bực bội, kiêng gì không kiêng, hễ Nhiếp Tần Duật ôm ấp, cô liền khó chịu vùng ra, hơi thở Nhiếp Tần Duật thật khiến cô khó chịu. Nhiếp Tần Duật bị vợ đẩy mạnh đáng thương, lập tức buông ra, cẩn thận cúi thấp đầu, ngoan ngoãn như chú cún, một cầu cũng không dám phản bác. Mộ Kình Triệt nhìn thấy màn đó, lập tức cười vang dội. Thuận thế ôm eo Úc Noãn, còn dụi lên người cô vài cái, cố ý để Nhiếp Tần Duật xem mà ganh tức. "Tội nghiệp, xem ra lại có người nhịn rồi kiêng vợ gần chín tháng rồi. Tiếc thật, vợ mình, lúc nào ôm cũng được. "Úc Noãn vô duyên vô cớ bị kéo vào, vừa ngầng đầu đã thấy gương mặt bực bội của Giai Mễ, kể cả Nhiếp Tần Duật không khá hơn là bao. Thậm chí Nhiếp Tần Duật còn bị đẩy ra một góc khá xa cách Giai Mễ. Cô nhìn Mộ Kình Triệt một lát, nhẹ nhàng đẩy ra, so với Giai Mễ hành động dịu dàng hơn hẳn, vội vàng tiến lại gần Giai Mễ muốn nói chuyện. Nhiếp Tần Duật sau khi bị vợ đẩy một góc, ánh mắt nhìn Mộ Kình Triệt hiển nhiên trầm xuống, rõ ràng uất ức, lại không cam tâm. Nhưng rồi khi nhìn về đứa nhóc Mộ Minh Quân trên bục, Nhiếp Tần Duật không nhịn được bồi một câu. "Ít nhất mình kiêng vợ chín tháng, đáng tiếc cho cậu, từ khi Minh Quân ra đời, cậu hoàn toàn bị bỏ rơi. " ®Vừa nói câu này, sắc mặt Mộ Kình Triệt đen lại. Lời Nhiếp Tần Duật nói không sai, Úc Noãn có Mộ Minh Quân, nhiều lần thân mật đều bị cô từ chối. Khi ngủ, cũng chỉ ngủ với đứa bé bỏ rơi hắn. Mộ Kình Triệt bị chặn họng, không thể phản bác, tức giận quay sang một bên. Nhiếp Tần Duật cười khẩy nhìn. "Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác như cậu?" Mộ Kình Triệt không chịu thua, tức giận lần nữa lên tiếng. "Noãn của mình còn nhẹ nhàng, không như vợ cậu mạnh bạo, lúc nào cũng thấy cáu gắt. ""Nhưng Mễ của mình là ngôi sao hàng đầu, thậm chí còn biết chơi các loại nhạc cụ nổi tiếng, danh tiếng vươn ra cả thể giới!""Noãn của mình hát hay. "Mộ Kình Triệt hung hăng nói, nét mặt đanh lại. Trông như không khác gì một mặt trận so tài về vợ của hai người đàn ông. Q"Đủ rồi!" Giai Mễ và cả Úc Noãn đồng thanh lên tiếng, cả hai người ngồi nói chuyện, kết quả nói không được bao lâu, lại nghe Mộ Kinh Triệt lẫn Nhiếp Tần Duật lải nhải bên tai. Hiện giờ trên hai gương mặt xinh đẹp, lại không tránh được sự tức giận. Ngay lập tức, Nhiếp Tần Duật lẫn Mộ Kình Triệt im phăng phắc, dù không phục nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ biết ngồi lặng yên. Khách mời bên cạnh, nhìn về bàn hai người họ, nhất thời không khỏi thán phục cách dạy chồng của cả Giai Mễ lẫnÚc Noãn. Được nuông chiều, thậm chí còn leo cả lên đầu hai ông trùm thương mại của giới. Nhưng họ nào thấy được, những lần Giai Mễ với cả Úc Noãn bị hành hạ trên giường đến mức tay chân rã rời, giọng nói cũng bị lạc đi vài nhịp, gào khóc van xin cỡ nào, cũng chẳng đổi được lòng thương.