Ma thiên kí

Quyển 6 - Chương 1517: Khải hoàn trở về

30-08-2024


Trước Sau

Mườivạn đại quân của Liễu gia bị từng vòng hoàng mang bao vây, không thểđộng đậy chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích phô thiên cái địatrút xuống.
Một khắc sau, bất kể là bầu trời hay mặt đất chỗ đại quân Liễu gia đềucó linh quang bảo khí tràn ngập, âm thanh nổ vang liên miên, máu tươivẩy khắp nơi, tiếng kêu khóc thảm thiết ở bốn phía.
Ngay sau đó, đệ tử Thanh gia ai nấy cũng khí thế như cầu vồng xông vàođại quân Liễu gia.
Điều kì lạ là hoàng mang trên mặt đất lại không gâyra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với bọn họ.
Chỉ có năm ngàn đệ tử Thanh gia mà quét ngang mười vạn đại quân Liễu gia như chốn không người, dễ dàng gặt lấy tính mạng bọn chúng.
Những đệ tử Thanh gia nọ chưa từng trải qua cảnh phấn khích như thế nàybao giờ, cho nên không kiên nể chút nào mà thoải mái tàn sát những người có cùng tu vi với mình, thậm chí là tu vi cao hơn.
Hơn phân nửa đại quân Liễu gia bị tiêu diệt trong vòng một khắc ngắn ngủi.
Đồ sát vẫn còn tiếp tục.
Giữa không trung hai bên phía đông và tây của thành trì, mấy chục vạnđại quân của Khổng Tường thế gia và Cao Hách thế gia đều trợn mắt hámiệng nhìn cảnh này, không dám mảy may lên tiếng.
Trên Yến Phong Thành, đại quân Hoàng Phủ thế gia chứng kiến một màn nàyda đầu cũng run lên, có điều thống soái Hoàng Phủ Ngọc Phách thì vẫnbình tĩnh quan sát mà không nói gì.
Rất nhanh, tên phản quân Liễu gia cuối cùng cũng bị chém giết, hoàng mang trên mặt đất lóe lên rồi cũng tiêu tan theo.
Trong lúc nhất thời, thây chất ngổn ngang như núi, một đám năm ngàn đệ tử Thanh gia toàn thân đầy máu, như là huyết nhân vậy.
Ánh mắt Thanh Phương lóe lên, vội vàng hạ lên cho đệ tử Thanh gia kiểm tra lại chiến trường, bắt đầu thu chiến lợi phẩm.
Còn hắn thì khẽ động thân hình bay tới phía đám người Hoàng Phủ Ngọc Phách.
“Tại hạ là trưởng lão của Thanh gia ở Tuyền Châu, Thanh Phương, nghe tin trưởng lão Hoàng Phủ Ngọc Phách gặp phải phản quân Liễu gia vây khốn,cho nên hôm nay đặc biệt dẫn năm ngàn tinh anh trong tộc gấp rút đến đây tiếp viện.
” Thanh Phương đứng ở tường thành thi lễ với Hoàng Phủ NgọcPhách một cái.
“Thì ra là Thanh Phương trưởng lão, Thanh gia không ngại đường xa vạndặm đến chi viện, lại nhất cử tiêu diệt luôn mười vạn đại quân Liễu gia, công lao to lớn như thế đợi bản soái trở về Trung Ương Hoàng Thành nhất định sẽ bẩm báo với Ma Hoàng bệ hạ, trọng thưởng cho Thanh gia.
Hôm nay Cao Hách và Khổng Tường thế gia cũng đã tỉnh ngộ ra, thật sự là chuyệnđáng mừng.
” Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhạt nói, đồng thời ánh mắt đảoqua hai người Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ.
“Đa tạ Ngọc Phách trưởng lão.
” Sắc mặt Thanh Phương hơi đỏ lên, trongmắt lộ ra một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại rồi bìnhtĩnh chắp tay tạ một câu.
“Đúng rồi, Thanh Phương trưởng lão có nhìn thấy kẻ chủ mưu của Liễu gialà Liễu Thừa Long và hai tên trưởng lão Thông Huyền Cảnh đâu không?”Hoàng Phủ Ngọc Phách chợt nghĩ tới điều gì, nhướng mày hỏi.
Cao Hách Duệ ở một bên khẽ động sắc mặt, đang định nói chuyện.
Tuy nhiên ngay lúc này không gian trước người Thanh Phương bỗng chớp một cái, ba bộ thi thể không trọn vẹn hiện ra rồi rơi trên mặt đất.
“Đây là Liễu Thừa Long, con trai của Liễu Hồi Phong !"“Hay lắm, thì ra tên thủ lĩnh phản quân này cuối cùng đã đền tội rồi.
”“Còn hai kẻ kia lẽ nào là…Liễu Thiên Bội và Liễu Thiên Võ!”Mọi người ở đây thấy vậy thần sắc đều thay đổi, tụm năm tụm bảy bàn tánnói ra danh tự của ba cỗ thi thể, sau đó đều hướng ánh mắt cổ quái nhìnchung quanh Thanh Phương.
Đứng ở đây hiện giờ thấp nhất cũng là Thiên Tượng Cảnh, nhưng hiển nhiên ngay cả mấy vị đại năng có tu vi Thông Huyền cũng không thể nhìn thấyrõ ba thi thể nọ xuất hiện như thế nào.
Đám người Cao Hách Duệ, Khổng Tường Vũ rét lạnh trong lòng, vẻ mặt càng kính cẩn hơn.
“Ha ha, thì ra ba kẻ này đã sớm bị Thanh gia chém giết, lần này Thanhgia công trạng cực kỳ to lớn, chắc chắn bệ hạ sẽ rất vui mừng.
” HoàngPhủ Ngọc Phách lóe lên một tia sáng trong mắt, cười cười nói.
“Ngọc Phách trưởng lão quá khen.
” Sắc mặt Thanh phương khẽ động, lập tức đáp lời.
“Phản quân Liễu gia đến nay đã đền tội, chiến sự dừng ở đây thôi.
Chúngta nên lập tức khải hoàn về kinh.
Cao Hách, Khổng Tường hai vị gia chủcũng thuận đường theo ta trở lại Trung Ương Hoàng Triều gặp bệ hạ đi.
”Hoàng Phủ Ngọc Phách nhàn nhạt nói.
“Vâng.
” Khổng Tường Vũ, Cao Hách Duệ liền đồng ý.
“Thanh Phương trưởng lão nếu không ngại thì hãy cùng đi với ta, chắcchắn bệ hạ muốn đích thân cùng trưởng lão trò chuyện.
” Hoàng Phủ NgọcPhách dừng một chút rồi quay sang nói với Thanh Phương.
“Tại ha xin nghe theo sự sắp xếp của Ngọc Phách trưởng lão.
” Thanh Phương ánh mắt lóe lên, có chút hưng phấn trả lời.
Lần này Thanh gia chẳng tổn hại một binh một tốt nào mà thu được nhiềuchiến lợi phẩm, hơn nữa đại công hôm nay cũng sẽ rơi xuống đầu bọn họ.
Đối với một gia tộc khiêm tốn như Thanh gia mà nói thì đây quả là thiênđại tin mừng.
Thanh Phương liền phái đệ tử cưỡi phi chu quay lại thông báo cho bọn người Thanh Cổ.
Thời gian tiếp theo, đại quân Hoàng Phủ trong Yến Phong Thanh rất nhanhchỉnh đốn xong, Cao Hách Duệ và Khổng Tường Vũ cũng hạ lệnh cho thủ hạtrưởng lão dẫn quân phản hồi căn cứ, còn riêng phần mình hai người thìbị thập phần khách khí mời lên chiến hạm của Hoàng Phủ thế gia.
Tầm nửa ngày sau, mấy chục vạn đại quân Hoàng Phủ thế gia đều tiến lênphi chu rồi nhất tề bay nhanh về hướng Trung Ương Hoàng Thành.
Trong một căn phòng trên chiến thuyền của Thanh gia, Thanh Phương đứng yên lặng, ánh mắt lập lòe như đang đợi điều gì đó.
Đột nhiên, sau lưng hắn bất ngờ hiện ra một bóng người màu xanh, nhưng không nhìn rõ khuôn mặt.
“Gia chủ, quả nhiên người ở đây.
” Thanh Phương bỗng quay lại, thần sắcđại hỉ, hướng bóng người màu xanh mà cúi xuống hành lễ một cái.
“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.
” Liễu Minh nhàn nhạt nói.
“Gia chủ, nhiều năm qua người đã đi nơi nào? Chúng ta đều rất lo lắngcho an nguy của người.
” Thanh phương đứng lên, vẻ mặt hơi lo hỏi.
“Ha ha, chuyện của ta các ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, mấy năm quata gặp một ít sự tình dây dưa mà thôi.
Lần này ta triệu ngươi đến ThanhChâu, một là muốn diệt phản quân Liễu gia, lập công to cho Trung ƯơngHoàng Triều, hai nữa là ta còn có việc muốn dặn dò ngươi.
” Liễu Minh mỉm cười nói.
“Gia chủ, chẳng lẽ người phải rời đi?” Sắc mặt Thanh Phương biến hóa, vội hỏi.
“Đúng thế, tiếp theo ta có một chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, saunày chắc cũng không trở lại Tuyền Châu Liên Vân Sơn Mạch nữa rồi.
” LiễuMinh ngữ khí nhàn nhạt nói.
Thanh Phương nghe vậy, khẽ biến sắc, đang muốn mở miệng thì Liễu Minh đã nâng tay lên ngăn cản.
“Về việc này, các ngươi không nên biết nhiều thì tốt hơn.
” Liễu Minh nói tiếp.
Hắn lập tức vung tay lấy ra một cái giới chỉ trữ vật màu đen đưa cho Thanh Phương rồi căn dặn:“Đây chính là những vật dụng mà Liễu gia chuẩn bị cho đại chiến lần này, ta đã tra xét sơ qua một chút, tuy chúng không phải là những thứ trânquý dị thường gì, nhưng số lượng lại rất nhiều, có thể đủ cho gia tộcchèo chống trong vòng mấy trăm năm.
”Thanh Phương lộ vẻ phức tạp, trân trọng nhận lấy giới chỉ.
Liễu Minh lại lật tay lấy ra một cái giới chỉ màu xanh khác, đưa cho Thanh Phương.
“Còn đây là một ít đồ mà ta để lại cho Thanh gia, trong đó có rất nhiềuđiển tịch công pháp, cùng với những đan dược trân quý dùng để đột pháThông Huyền Cảnh, còn có pháp bảo và tài liệu nữa.
” Liễu Minh chậm rãinói.
“Ta sẽ trở về giao cho Thanh Cổ trưởng lão, tin rằng có những tài nguyên này thì thực lực của Thanh gia ta chắc chắn đột phi mãnh tiến.
” ThanhPhương trưởng lão hơi im lặng rồi chậm rãi nhận lấy.
“Đúng rồi, gần đây trong tộc có xảy ra chuyện gì không?” Liễu Minh đưa hai chiếc giới chỉ cho Thanh Phương, thở dài hỏi.
“Xin gia chủ yên tâm, mấy trăm năm qua trong tộc luôn tuân theo phân phó trước kia của tộc trưởng, đóng cửa tĩnh tu.
Hơn nữa Liên Vân Sơn Mạchvẫn bình tĩnh, không có đại sự gì cả.
” Thanh Phương trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.
”Liễu Minh nhẹ gật đầu rồi lập tức nói tiếp.
“Những năm qua tuy rằng ta nắm giữ vị trí gia chủ, nhưng thời gian ởtrong tộc lại rất ngắn.
Lần này đi cũng không còn về nữa, ngươi đợi mọichuyện ở đây chấm dứt thì trở về gia tộc nói cho bọn Thanh cổ rằng tanhường lại chức vụ gia chủ, các ngươi tuyển ra một người khác đảm nhiệma.
”‘Gia chủ, vạn lần không thể được, ngoại trừ người ra thì còn ai có thểđược tất cả tộc nhân tín phục nữa đây.
” Thanh Phương nghe vậy sắc mặtđại biến, vội vàng nói.
“Việc này liền quyết định như vậy, ngươi đem lời của ta truyền cho bọnThanh Cổ, còn làm cách nào thì các ngươi hãy tự quyết định lấy.
” LiễuMinh dứt khoát nói.
“Cái này…xin nghe theo gia chủ.
” Thanh Phương nghe giọng điệu kiên định của Liễu Minh, cũng đành thở dài đồng ý.
“Sau khi tuyển ra gia chủ, tên của ta liền liệt vào cấm kỵ trong tộc, về sau cố gắng không được nhắc đến.
Còn phần đến Trung Ương Hoàng Triều,Ma Hoàng bệ hạ có hỏi thăm gì ta thì ngươi cũng cứ nói là không biết gìcả…” Liễu Minh trầm ngâm một lúc rồi dặn dò.
Thanh Phương nghe vậy biến sắc, nhưng vẫn gật đầu.
“Tốt, vậy là ta đã không còn chuyện gì phải lo lắng ở đại lục Vạn Ma nữa rồi.
” Liễu Minh thì thầm tự nói vài câu, thân hình liền trở nên nhạtdần, phảng phất chìm vào hư không.
“Gia chủ!”Thanh Phương dõi theo thân ảnh đang từ từ biến mất, trên mặt lộ ra một tia phức tạp, cúi người xuống bái lạy.
Chờ khi hắn ngẩng đầu lên thì thân ảnh Liễu Minh đã biến mất rồi.
Mấy ngày sau, đại quân của Hoàng Phủ Ngọc Phách cuối cùng cũng về tới Hoàng Thành.
Bởi vì tin tức Liễu gia bị diệt và Cao Hách, Khổng Tường hai tộc đầuhàng sớm được truyền về, nên Ma Hoàng Triệu Thiên Dĩnh đã suất lĩnh mấyngàn người Hoàng Phủ thế gia ra khỏi thành đón chào.
Sau khi Hoàng Phủ Ngọc Phách tiến lên tự mình bẩm báo tin mừng đạithắng, tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao vui sướng vô cùng.
Tin đồn Triệu Thiên Dĩnh không đủ năng lực trước kia cũng theo lần bìnhđịnh đại thắng này mà tan thành mây khói, cả thành đều bàn luận TriệuThiên Dĩnh tài năng trác tuyệt, Hoàng Phủ Ngọc Phách chiến công vô song.
Ma Hoàng Cung, một gian đại sảnh bên cạnh tẩm cung của Triệu Thiên Dĩnh.
Ba người Triệu Thiên Dĩnh, Hoàng Phủ Ngọc Phách, Triệu Hủy ngồi vây quanh một cái bàn tròn.
Hoàng Phủ Ngọc Phách và Triệu Hủy vốn quen biết nhau, lần này sau mấynăm trời mới gặp lại đều thổn thức không thôi, phải mất một hồi mới bình tâm trở lại được.
Tiếp theo Triệu Thiên Dĩnh và Hoàng Phủ Ngọc Phách bàn đến tình hìnhchiến sự của Thanh Châu, Hoàng Phủ Ngọc Phách mới biết được Liễu Minhxuất hiện, thực lực tăng nhiều, cũng đáp ứng tới trợ chiến.
“Hèn chi tại Thanh Châu ta cảm giác giọng nói của người kia có chút quen tai, thì ra chính là Liễu Minh.
” Hoàng Phủ Ngọc Phách lập lòe ánh mắtmột hồi rồi hơi giật mình nói ra.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!