Bay ra khỏi lòng đất, Liễu Minh dừng lại chỗ hai cột đá màu xanh, lật
tay lấy ra khối ngọc giản của tên thanh niên họ Lý đưa cho, dán lên
trán. Lúc ấy hắn cũng không có để việc này ở trong lòng, nhưng
hôm nay tên thanh niên họ Lý và tên đệ tử Ma Huyền Tông kia đều đã vẫn
lạc, mà chính mình bởi vì luyện chế Sơn Hà Châu mà tổn thất thời gian
vượt quá dự định, muốn tụ hợp với đồng môn Thái Thanh Môn, chẳng bằng tự mình đi tìm kiếm một phen. Thanh niên họ Lý lúc trước cho rằng
ba gã tu sĩ Giả Đan kỳ có thể tiến vào nơi này thì có lẽ mạo hiểm cũng
không quá lớn, mà hiện tại trong tay hắn đã có Sơn Hà Châu, chỉ cần cẩn
thận một chút thì có lẽ cũng không có vấn đề gì. Nghĩ như vậy,
sau đó Liễu Minh không chút do dự thu thập mọi thứ lại, gọi Hạt nhi và
Phi nhi trở lại, rồi dưới sự trợ giúp của Hạt nhi, rời khỏi mảnh di tích dưới lòng đất này, hướng về chỗ ghi chép trong ngọc giản, phá không bay đi. Cách Băng Tuyết Cực Địa mấy vạn dặm là một phiến rừng rậm cực lớn. Nếu như từ trên không trung nhìn xuống thì khắp phiến rừng rậm này là một
mảnh màu xanh sẫm rộng vô biên, nhưng nếu tiến vào bên trong nó thì cảnh trí lại đổi khác. Bên trong phiến rừng rậm này là một khung cảnh rực rỡ, tứng đám dây leo màu đỏ tươi bám lấy những thân cây tráng kiện, mà trên cành cây còn có những mảng tiểu trùng màu vàng, mỗi con to bằng móng tay đang bò qua lại, trên những nhánh cây có những trái cây to
bằng nắm tay, trông như những chiếc đèn lồng treo lơ lửng. Những trái cây này mơ hồ còn tản ra linh quang nhu hòa, khiến cho mảnh rừng rậm này vô cùng sáng sủa. Một đạo độn quang màu tím trên không của phiến rừng rậm này bay nhanh qua.
Bên trong độn quang, Liễu Minh một thân áo bào xanh đang đứng trên một
thanh phi kiếm màu tím, cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn sau khi đi ra khỏi di tích thì liền theo vị trí đánh dấu trong ngọc giản, kết hợp
với địa đồ của tông môn, một đường chạy đến đây. Theo như tính toán của hắn thì chỉ cần đi qua phiến rừng rậm này là có thể đi đến được địa phương kia. Về phần tình huống trong rừng rậm, hắn sớm đã thả ra thần thức dò xét một
phen, những linh trùng kia chẳng qua chỉ là những linh trùng cấp thấp
nhất thường thấy, giống như những trái cây đèn lồng kia có thể thức ăn
cấp thấp cho linh sủng phục dụng, nhưng đối với Hóa Tinh kỳ như Hạt nhi
và Phi nhi mà nói thì chúng hầu như không có tác dụng nào. Nhưng
mà phiến rừng rậm này rộng lớn lại vượt qua so với dự đoán của Liễu
Minh. Hắn đã ngự kiếm phi hành hơn hai canh giờ mà vẫn chưa thấy điểm
cuối. Đúng lúc này thì hư không phía trước bỗng nhiên chấn động
khiến cho toàn bộ không gian cũng hơi run rẩy, một luồng linh khí khác
thường từ đó phát ra. Liễu Minh thấy vậy thì pháp quyết trong tay biến đổi, Khổ Luân Kiếm phát ra một tiếng thanh minh, trong hư không
rung lên một chút rồi dừng lại tại chỗ. Hắn thả thần thức ra, khẽ quét về phía trước, thình lình lại phát hiện hơn trăm dặm phía trước mơ hồ có một chỗ sụp đổ, hơn nữa linh khí từ đó lại không ngừng tràn ra
bên ngoài. Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền thu lại Khổ
Luân Kiếm dưới chân, chân giẫm một đám mây đen, chậm rãi bay về nơi có
linh khí dao động. Khoảng cách vài dặm đối với hắn mà nói thì cơ
hồ chỉ chớp mắt là đến, lúc này mới phát hiện ra nơi này mới sụp đổ
không lâu, mà trên đó lại lại một cây đại thụ che trời có đường kính hơn mười trượng. Gốc đại thụ là một hốc cây cực lớn, xung quanh mơ
hồ có thể thấy được một chút dấu vết cấm chế bị người khác phá hỏng, xem ra là đã có người nhanh chân đến trước rồi. Nơi đây tám chín
phần mười là di tích mà tu sĩ họ Lý kia nói, chẳng qua là đã bị người
khác nhanh chân đến trước một bước, thu thập toàn bộ, ngay cả mặt đất từ trong ra ngoài cũng đã bị xới lên một lượt, rồi bỏ đi. Trên mặt
đất, từng con tiểu trùng màu vàng giờ phút này đang xếp thành hàng bò về phía gốc cây, dường như bên trong có thứ gì hấp dẫn bọn chúng vậy. Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, nếu đã đến đây rồi thì tự nhiên hắn không cam lòng cứ như vậy bỏ đi. Sau khi suy nghĩ một chút thì hắn liền hạ xuống
gốc đại thụ. Hắn xác nhận xung quanh không có điều gì dị thường, thân hình liền nhoáng lên, tiến vào trong hốc cây. Kết quả khi vừa mới tiến vào trong hốc cây thì hắn liền phát hiện ra một
động thiên khác, đúng là một đại sảnh bên trong cây đại thụ này. Đại sảnh vô cùng rộng rãi, bên trong những ngăn tủ, bàn ghế, mọi thứ đều
được điêu khắc bằng gỗ, mà trong đại sảnh còn có một thông đạo dẫn lên
phía trên và một thông đạo dẫn xuống dưới. Con mắt Liễu Minh híp
lại, theo bản năng thả ra thần thức muốn dò xét một chút, nhưng phát
hiện thần niệm dọc theo hai đầu thông đạo được hơn mười trượng thì đều
bị cấm chế nào đó cản lại. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải hướng về phía thông đạo dẫn lên phía trên đi đến. Kết quả sau khi dò xét một chút thì thấy thông đạo này lượn vòng lên phía
trên, có hơn mười căn phòng giống nhau được khoét vào thân cây. Tất cả cánh cửa của những căn phòng này đều đã bị phá hỏng, nhưng mà tại
cửa ra vào mỗi căn phòng đều có một cấm chế ngăn cản thần thức, khó
trách thần thức của hắn không thể nào xâm nhập vào trong đó. Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền đẩy cửa bước vào gian phòng thứ nhất. Đây là một gian phòng rộng chừng gần một mẫu, bên trong còn có một gian
phòng nhỏ nữa, trứng côn trùng lớn nhỏ và thức ăn lộn xộn nằm trên mặt
đất, vừa nhìn là biết nơi này từng là một gian trùng thất. Theo
bố cục nhìn lại thì nơi này tối thiểu cũng phải có hơn mười loại linh
trùng, chẳng qua mà nói thì hiện tại đã biến thành một mảnh hỗn loạn,
mọi thứ đã bị cướp sạch không còn gì, khắp nơi chỉ còn lại những trùng
đại và thú hoàn, mà đám tiểu trùng màu vàng từ ngoài động phủ đang bò
vào, tụ tập thành một đoàn, say sưa gặm nhấm những quả trứng chết và số
thức ăn còn lại. Trùng đại và thú hoàn: túi đựng linh thú?Liễu Minh đánh giá một chút, sau đó liền thu lại những quả trứng linh trùng
trên mặt đất, sau đó đi đến một căn phòng khác, không lo người khác làm
phiền, chậm rãi tìm kiếm từng gian phòng còn lại. Thời gian một bữa cơm về sau, trong đại sảnh của động phủ, Liễu Minh nhìn đống thi thể của linh trùng và linh thú, cười khổ. Người đến trước này vơ vét quá triệt để, nơi này trừ một ít thi thể linh
trùng và linh thú không vừa ý thì chỉ còn lại một ít trứng chết, ngoài
những thứ đó ra thì không còn đồ gì quý giá nữa. Tại hai gian
phòng cao nhất ở thông đạo phía trên, có lẽ chính là phòng ngủ và phòng
luyện công, đồng dạng cũng đã rỗng tuếch, ngay cả một chút linh thảo
cũng không còn xót lại chút nào. Không thu hoạch được gì, Liễu
Minh đành phải thu lại những thi thể linh trùng, linh thú, và những
trứng chết linh thú nằm lả tả bốn phía, hy vọng những thứ này cũng có
chút giá trị, sau này ra khỏi di tích còn có thể nộp lên cho tông môn
cho đủ số lượng, hoặc làm tài liệu luyện khí mà bán ra, kiếm chút ít
linh thạch, như vậy cũng không phải rơi vào cảnh tay không mà về. Hắn đem toàn bộ những thứ trước mặt thu lại vào Tu Di Giới, sau đó hướng về phía thông đạo bên dưới, đi đến. Đúng như suy đoán của hắn, thình lình năm gian phòng bên dưới cùng với những gian phòng phía trên kia giống nhau. Nhưng mà ngay khi Liễu Minh tiến vào gian phòng cuối cùng, chuẩn bị thu lại
những quả trứng chết nằm lả tả trên mặt đất thì Dưỡng Hồn Đại bên hông
bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Hạt nhi. “Chủ nhân chậm đã…Khí tức nơi này có chút dị thường, vừa đi vào nơi đây thì ta tự dưng phát
run lên, giống như có thiên địch của ta trong này vậy. ”Hạt nhi nói mà mang theo một cảm giác sợ hãi. “Thiên địch?” Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc hơi đổi. “Chủ nhân, ta cũng cảm giác được một luồng khí tức tồn tại trong này, mặc dù hơi yếu ớt một chút nhưng vẫn khiến cho ta không thoải mái chút nào. ”
Trong một Dưỡng Hồn Đại khác, Phi nhi cũng mang theo vẻ sợ hãi nói. “A?”Thần thông tầm bảo của Hạt nhi hắn sớm đã thấy qua, mà hôm nay Phi nhi cũng
đã nói như vậy thì điều này khiến cho Liễu Minh cũng cảm thấy kỳ quặc,
vội vàng dùng thần thức cẩn thận quét qua một lần nữaTrong gian
phòng này chỉ có một mảng lớn thú noãn của linh thú nằm rơi lả tả trên
mặt đất, theo hắn biết thì số thú noãn này đều là của một loại linh thú
là Tam Quan Kim Kê, mà khí tức hầu như không có, rõ ràng đã là trứng
chết rồi. Lại nói tiếp, Tam Quan Kim Kê này là một loại linh thú
hỏa thuộc tính bình thường, tuy tại đại lục Trung Thiên có chút hiếm
thấy, nhưng cũng không phải trân quý gì, bình thường trong chợ linh thú, chỉ cần có trứng này bán ra thì bỏ ra mười mấy vạn linh thạch là có thể mua được một quả. Con thú này sau khi cẩn thận bồi dưỡng, khi
trưởng thành có khả năng đạt đến Ngưng Dịch kỳ, tính cách vô cùng hung
hãn, bình thường gia tộc hoặc tông môn đều thu mua để cho đệ tử Ngưng
Dịch kỳ chiến đấu tích lũy kinh nghiệm, căn bản không thể có khả năng
khiến cho Hạt nhi hay Phi nhi, sớm đã tiến giai lên Hóa Tinh kỳ sợ hãi. Liễu Minh lại một lần nữa dùng thần thức đảo qua đám trùng noãn này, vẫn
không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không có tìm được khí tức
cường đại nào tồn tại. Vì vậy hắn liền vỗ vào Dưỡng Hồn Đại bên
hông, hai phiến sương mù một lục một đen tuôn ra, quay tròn rồi ngưng tụ lại, hiện ra thân ảnh của Hạt nhi và Phi nhi. “Hai ngươi có thể cảm ứng được khí tức kia thì hãy tìm lấy nó đi. ” Liễu Minh trực tiếp phân phó nói. “Tuân lệnh chủ nhân!” Phi nhi và Hạt nhi đồng thanh nói. Thời gian tiếp theo, hai đầu linh sủng bắt đầu cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra từng quả thú noãn một. Một lát sau, Phi nhi đột nhiên cầm lên một viên thú noãn kim quang nhàn nhạt, thoáng một cái liền chạy đến chỗ Liễu Minh. “Chủ nhân, ta tìm thấy rồi, chính là nó!”Hạt nhi thấy vậy thì cũng nhanh chóng ném quả trứng chết trong tay đi, hắc
khí cuộn lên, liền xuất hiện bên cạnh của Phi nhi, chăm chú nhìn về quả
trứng trong tay của Phi nhi, sau đó hiện lên một vẻ sợ hãi, lui về phía
sau một bước. “Không sai, chủ nhân, chính là quả trứng này. ”Ngón tay Liễu Minh khẽ động, kẹp viên thú noãn trong tay của Phi nhi lên, đặt trước mắt cẩn thận đánh giá. Quả trứng này còn nhỏ hơn mấy lần so với trứng gà, toàn thân hiện lên màu
vàng nhạt, mặt ngoài của thú noãn còn hiện lên vài vệt vàng nhàn nhạt,
mà chỗ khí tức kia thì như có như không, so với trùng noãn Thánh Thú mà
hắn trước đây đoạt ở chỗ Hải Tộc có chút tương đồng. Quả trứng
này so với trùng noãn của Tam Quan Kim Kê thú thì lớn hơn một chút,
ngoài ra thì không có chút gì khác biệt nữa, căn bản không thể đoán ra
đó là vật biến dị. Liễu Minh lại dùng thần thức quét qua quả trứng này, bên trong hỗn độn một mảnh, đồng dạng cũng không có chút dị thường nào. Nhưng mà nếu như Hạt nhi và Phi nhi đã có cảm ứng khác thường thì tự nhiên hắn cũng không thể bỏ qua. Thời gian tiếp theo, hắn lại thử các phương pháp, ví dụ như quán chú pháp
lực vào trong đó, hoặc là dùng phù lục chuyên môn để phân biệt đẳng cấp
linh thú thử qua, nhưng mà cũng không có kết quả gì rõ ràng. Sau thời gian một chén trà, Liễu Minh có chút bất đắc dĩ lắc đầu. “Chủ nhân, chúng ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà quả
trứng này xác thực…” Phi nhi thấy vậy thì gãi đầu, hoang mang nói.